Trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, nữ chính xuất hiện...
Lạ nhỉ!
Ánh sáng ban mai hơi hé, hiển nhiên còn ít nhất một giờ nữa mới đến bình minh.
Kẻ hầu người hạ trong sân nhỏ đã thức dậy và nhanh chóng bắt đầu một ngày làm việc mới.
Trong phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đằng sau tấm rèm giường màu hồng nhạt.
Khi tiểu nha hoàn nhẹ nhàng mở rèm giường treo ở hai bên ra, nàng nhìn thấy một thiếu nữ mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng sữa.
Nhưng nhìn tư thế ngủ của thiếu nữ đơn giản là không đẹp chút nào.
Tiểu nha hoàn nhìn thấy thiếu nữ này kẹp chăn bông giữa hai chân, đầu ngẩng lên, miệng hơi hé mở, nơi khóe miệng còn chảy nước dãi dính lên gối, cánh tay càng không an phận hơn.
Tiểu nha hoàn thấy vậy, mím môi, cố gắng nhịn cười.
Tư thế ngủ không mấy thục nữ của vị tiểu thư mới được tìm về này nàng ta chưa từng thấy bao giờ.
Tiểu nha hoàn nhẹ nhàng đẩy thiếu nữ, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, đã đến giờ dậy rồi."
Thiếu nữ mơ màng ngồi dậy, giây tiếp theo, đầu nàng bắt đầu chôn vào trong chăn lần nữa.
Tiểu nha hoàn lại nhẹ giọng gọi lần nữa.
Thiếu nữ lại giãy giụa, chậm rãi mở hé mí mắt, đôi mắt ngơ ngác nhìn về phía trước.
Lúc trước Tiêu Phán Phán vừa mới xuyên tới đây, khi tỉnh dậy, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân lắc lư, sau đó phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc kiệu gỗ sang trọng có kiểu dáng dành cho quý tộc thời xưa.
Lúc đó nàng mới hiểu ra mình đã xuyên không đến một triều đại nào đó.
Tiêu Phán Phán không ngạc nhiên, mặc dù nhiều người ở thời hiện đại vẫn mơ tưởng về việc du hành xuyên thời gian.
Nàng cũng chỉ nghĩ đó chỉ là tưởng tượng.
Nàng chưa bao giờ ngờ rằng bản thân mình thực sự sẽ du hành xuyên thời gian.
Triều đại mà nàng xuyên tới này cũng không hề có trong trí nhớ của nàng, nó thậm chí không thuộc triều đại nào trong lịch sử Trung Quốc. Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là nàng, Tiêu Phán Phán, không thể làm thơ hay viết thư pháp, nàng không có tài năng gì, đặc biệt là ở thời cổ đại này, nàng có thể không sống sót được quá hai tập.
Nàng cũng không nghĩ rằng người cổ đại thật sự đơn thuần.
Bởi vì suy đi nghĩ lại, nếu được sinh ra trong một gia đình giàu có, hầu hết trẻ em đều sẽ lục đặc với nhau từ khi còn nhỏ.
Bởi vì ở đây không giống thời hiện đại, nơi có nhiều nhất một hoặc hai đứa con trong một gia đình và hầu hết chúng đều được sinh ra bởi cùng một cha mẹ.
Nhưng thời cổ đại lại không giống vậy, những đứa trẻ khác nhau đều có những bà mẹ khác nhau. Nhưng điểm chung duy nhất là bọn họ chỉ có một người cha.
Khi trong một gia đình đẻ quá nhiều con, thì hiển nhiên sự quan tâm sẽ không dành cho một đứa duy nhất.
Nhưng họ bắt đầu đánh nhau không phải chỉ để tranh giành sự sủng ái của người đứng đầu gia đình sao?
Người khác nói nàng muốn tranh giành sự sủng ái?
Ngay cả nàng còn không dám nghĩ tới chuyện này, sợ ngày hôm sau sẽ có người bán nàng đi còn ngu ngốc đếm tiền cho người khác.