Hậu trường phòng hóa trang lặng ngắt như tờ, các thí sinh có mặt đều có biểu tình phức tạp, dù sao trước đó, căn bản không ai coi Diệp Thương là đối thủ cạnh tranh, ai có thể ngờ được hiện thực sẽ cho bọn họ một bất ngờ lớn như thế.
Sắc mặt thí sinh xếp sau Diệp Thương tái nhợt, nội tâm tràn ngập tuyệt vọng. Trịnh Triệu sắc mặt cũng không tốt hơn chỗ nào, cậu ta luôn luôn tự cho mình là siêu phàm, nhưng những lần trước đều bị Lệ Tử Hằng cướp đi hầu hết ánh sáng, vốn đã rất khó chịu, hiện tại ngay cả loại bao cỏ Diệp Thương này cũng có thể dẫm trên đầu cậu ta, cậu ta làm sao có thể nhẫn nhịn được!
Trịnh Triệu nhìn trái nhìn phải, thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ rời khỏi phòng hóa trang.
Diệp Thương rời sân khấu, liền nhìn thấy Thẩm Hoài đang chờ ở cửa ra vào, hắn đi qua, khoác lên vai Thẩm Hoài, cười hì hì hỏi: "Tôi biểu hiện thế nào? Không làm cậu mất mặt chứ!"
Thẩm Hoài cũng không có thói quen cùng người khác thân mật như vậy, vốn định bắt lấy cánh tay của Diệp Thương, nhưng lại nhìn thấy vầng trán và cổ đầy mồ hôi của hắn, sắc môi cũng có chút tái nhợt, lúc này mới nhớ ra thân thể hắn vẫn chưa bình phục. Vì thế Thẩm Hoài yên lặng đem tay chuyển qua vai hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thương, ngữ khí vững vàng nói: "Anh có thể dựa vào tôi một lúc."
Diệp Thương cũng không có yếu ớt như vậy, chỉ là muốn trệu trọc người đại diện quá mức bình tĩnh của mình, không nghĩ tới sẽ bị hiểu lầm, hắn cũng không giải thích, không ngần ngại dựa vào người Thẩm Hoài.
Diệp Thương tuy gầy, nhưng dù sao cũng là người đàn ông, Thẩm Hoài bị hắn dựa như vậy thiếu chút nữa không đứng thẳng được, mắt kính trượt xuống nửa tấc, Diệp Thương lúc này mới chú ý tới lông mi của người đại diện nhà hắn vừa dài vừa đẹp, ánh đèn dừng lại bên trên, trông có vẻ xù, hệt như một cái bàn chải nhỏ, nhẹ nhàng cọ vào trong lòng Diệp Thương.
Nhưng mà Thẩm Hoài rất nhanh đã điều chỉnh lại mắt kính, Diệp Thương thu hồi lại tâm tư khác thường của mình, thất vọng mà "Tch" một tiếng.
Thẩm Hoài có chút khó hiểu nhìn hắn một cái.
Hai người từ sau sân khấu đi vào, vừa lúc nhìn thấy một bóng hình vụt qua đi vào gian cầu thang, Diệp Thương không để ý, Thẩm Hoài lại nhận ra đây thí sinh top đầu Trịnh Triệu.
Thẩm Hoài nghi hoặc trong lòng, bây giờ là thời giant hi đấu, cậu ta đi gian cầu thang để làm gì.
Anh đỡ Diệp Thương, không có công phu nghĩ sâu, chỉ có thể tạm thời đặt qua một bên.
Trịnh Triệu cũng không biết mình bị người ta thấy, cậu ta đi đến gian cầu thang, nhìn trước nhìn sau, xác định không ai đi theo, lấy di động ra bấm một dãy số.
Đối phương mới vừa bắt máy, Trịnh Triệu chờ không được mà vội vàng kêu: "Cậu!"
Cậu của Trịnh Triệu là một vị lãnh đạo nhỏ của đài truyền hình Trung Kinh, tên là Ngô Kiến Quốc, Trịnh Triệu tham gia 《 Sao sáng ngày mai 》 chính là sắp xếp của hắn, giai đoạn trước thời điểm tô tiết mục cắt nối biên tập vẫn luôn cố ý vô tình nâng Trịnh Triệu, cũng là nhờ hắn bày mưu đặt kế.
Ngô Kiến Quốc hạ giọng: "Đang phát sóng trực tiếp! Cháu đang làm cái gì!"
Trịnh Triệu vội vàng nói: "Cậu, cháu nhớ cậu có nói, có thể tùy cơ khống chế trình tự lựa chọn ca khúc, lần sau......"
Ngô Kiến Quốc vội vàng che lại microphone, trộm rời khỏi đám người, mới tiếp tục nói chuyện: "Chúng ta không phải đã nói, cái đó khi nào thi đấu quá nửa sẽ dùng sao"
Tiết mục của《 Sao sáng ngày mai 》có một đặc điểm lớn, đó chính là cách lựa chọn bài hát. Các thí ính quay lưng về phía màn hình lớn, nói dùng lại, ngừng ở bài hát nào thí hát bài hát đó, các thí sinh có thể chọn được ca khúc mình am hiểu hay không hoàn toàn do may mắn, vô cùng kí©h thí©ɧ. Lúc trước có thí sinh dính phải một ca khúc không có am hiểu nhiều lắm, đã bị đào thải.
Các fan tuy rằng mắng tiết mục tổ đầu óc có bệnh, nhưng không thể không nói cách làm như vậy càng thêm kí©h thí©ɧ, hồi hộp, cũng càng dễ dàng tạo đề tài.
Ngô Kiến Quốc đã sớm có chủ ý nhắm vào việc này, hắn hối lộ nhân viên xếp trình tự, trộm sửa đổi trình tự, chỉ là hắn vốn chuẩn bị dùng để đối phó Lệ Tử Hàng. Thực lực của Lệ Tử Hàng cùng Trịnh Triệu không chênh lệch nhiều, nếu khiến Lệ Tử Hằng trúng phải một ca khúc có độ khó cực cao, cán cân sẽ nghiêng về phía Trịnh Triệu, chỉ cần trót lọt, có thể loại cậu ta một cách thần không biết quỷ không hay, Lệ Tử Hàng cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Ngô Kiến Quốc đã sớm nghĩ kỹ kế hoạch, hiện giờ bị Trịnh Triệu quấy rầy, tất nhiên không vui.
Trịnh Triệu lại cực kỳ cố chấp: "Không, bây giờ phải dùng, dùng với Diệp Thương!"
Ngô Kiến Quốc sửng sốt: "Diệp Thương?" Trong lời nói của hắn có phần không tán thành, "Cậu ta chẳng qua chỉ là phát huy tốt hơn bình thường một lần, cháu lo lắng như vậy làm cái gì, đối thủ của cháu vẫn là Lệ Tử Hàng."
Trịnh Triệu lắc đầu, nhớ tới những lời Diệp Thương nói ở toilet, hận đến nghiến răng nghiến lợi, cậu ta mặc kệ Diệp Thương thực lực thế nào, nhưng cậu ta muốn cho người này không bao giờ có thể xuất hiện trên sân khấu.
Ngô Kiến Quốc không lay chuyển được Trịnh Triệu, chỉ phải đồng ý với cậu ta.
Trịnh Triệu cất di động trở lại hậu trường, bởi vì là thời điểm nghỉ ngơi quảng cáo, tốp năm tốp ba ghé vào nhau nói chuyện phiếm, Diệp Thương vốn chẳng ai chú ý đang bị vây giữa đám người, hắn không co quắp giống như trước kia, nhìn qua như cá gặp nước.
Trịnh Triệu phẫn hận mà nhìn hắn một cái, sau đó mới nhắm mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị cho màn biểu diễn của bản thân.
Có vẻ do biểu hiện trên sân khấu của Lệ Tử Hằng và Diệp Thương quá mức xuất sắc kéo cao sự chờ mong của khán giả, mấy màn biểu diễn sau đều khiến họ không được thỏa mãn, phải đến lúc Trịnh Triệu lên sân khấu mới ổn một chút.
Cuối cùng trực tiếp thăng cấp chỉ có ba người, lần lượt là Lệ Tử Hàng, Diệp Thương cùng Trịnh Triệu, đổi thành trước kia Trịnh Triệu chắc chắn sẽ đắc ý, nhưng hắn vừa thấy Diệp Thương, liền cảm thấy như mắc nghẹn ở cổ.
Những màn pk lúc sau tuy rằng vẫn có nhiều người xem, nhưng đã ăn tiệc lớn còn ai muốn ăn rau xào, Trừ bỏ fans của các thí sinh còn ở lại cổ vụ cho thần trượng, tâm trí cư dân mạng đã xuôi về lần thi đấu tiếp theo.
Tiếp theo là sân khấu hợp tác, các thí sinh có ấn thăng cấp lần lượt lựa chọn đồng đội, phân tổ thi đấu, người thắng toàn đội thăng cấp, thua pk nội bộ, đào thải hai người. Việc này cần phải có tính toán, lựa chọn đồng đội quá mạnh có thể khiến tỉ lệ thắng tăng cao, nhưng một khi thua, tỷ lệ bị đào thải cũng lớn hơn, càng miễn bàn đến việc lựa chọn ca khúc tràn ngập biến cố, cư dân mạng đã kìm không được mà bày mưu tính kế ở dưới phần bình luận.
Thẩm Hoài hỏi Diệp Thương: "Anh đã suy nghĩ muốn chọn ai chưa?"
Diệp Thương nhún nhún vai: "Không biết, đến lúc đó xem tình huống đi, nói không chừng ai đó có tuệ nhãn chọn tôi luôn rồi, căn bản không tới phiên tôi nhọc lòng loại chuyện này đâu!"
Thẩm Hoài không còn lời gì để nói.
Một bên Lệ Tử Hàng vừa lúc nghe thấy, rũ xuống đôi mắt, giống như suy nghĩ gì đó.
Chờ đến khi hai lượt pk kết thúc, tám thí sinh đều đã được xác nhận.
Người dẫn chương trình phỏng vấn tám thí sinh một lượt, mới hỏi người thứ nhất thăng cấp: "Tử Hàng, tiếp theo sân khấu hợp tác, bạn giữa bảy thí sinh còn lại chọn một người làm đồng đội, người đó có thể là bạn vừa là kẻ thù của bạn, không biết trong lòng bạn đã chọn được ai chưa?"
Lệ Tử Hàng gật đầu.
Người chủ trì: "Oa! Chúng ta cùng nhìn xem, Tử Hàng sẽ lựa chọn ai làm đồng đội nhé!"
Lệ Tử Hàng nhìn qua bên trái, sau đó giơ tay của Diệp Thương lên.
Diệp Thương: "???"
Lệ Tử Hàng nhàn nhạt nói: "Tôi chọn Diệp Thương."
Khán giả đều choáng váng, dù sao trước đó Lệ Tử Hàng cùng Diệp Thương chưa từng hợp tác, phong cách của hai người cũng là dạng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hoàn toàn khiến người ta không thể tưởng tượng được hai người hợp tác sẽ thành dạng gì.
Dẫn chương trình lấy lại tinh thần, chuyển microphone về phía Diệp Thương: "Diệp Thương, bạn có đồng ý trở thành đồng đội của Diệp Thương không?"
Diệp Thương vốn chính là thuận miệng nói bậy, không nghĩ tới thế mà nói trúng luôn, chẳng qua hắn cũng hoàn toàn không để ý, mười phần ngốc nghếch không biết xấu hổ nói với Lệ Tử Hằng: "Người anh em, ánh mắt tốt lắm!"
Lệ Tử Hàng: "......" Đột nhiên có chút hối hận làm sao giờ?
Trịnh Triệu đứng bên cạnh suýt nữa không kiểm soát được cảm xúc mừng như điên trong phòng, cậu ta lúc nãy tuy rằng muốn dùng cơ hội lựa chọn ca khúc loại Diệp Thương, nhưng rốt cuộc không đủ an toàn, nhưng hôm nay Lệ Tử Hàng lựa chọn Diệp Thương làm đồng đội, nếu pk Diệp Thương khẳng định bị đào thải. Đến khả năng hai người chiến thắng bản thân trong sân khấu hợp tác này, cậu ta không thèm nghĩ đến.
Trịnh Triệu lựa chọn một thí sinh thưc lực cũng không tồi, căn cứ quy tắc, bọn họ tự động trở thành đối thủ.
Dẫn chương trình phỏng vấn Trịnh Triệu: "Trở thành đối thủ với tổ hợp vô cùng mạnh của Tử Hằng và Diệp Thương, bạn có tin rằng mình có thể thắng họ không?"
Trịnh Triệu lời nói ẩn dao: "Tôi rất có lòng tin, tôi vì để chiến thắng, chọn đồng đội cũng là cường cường liên hợp, tôi sẽ không lựa chọn người thực lực không có nhưng đề tài lại cao làm đồng đội, đó là không tôn trọng người xem và đối thủ."
Một câu này của Trịnh Triệu đồng thời trào phúng Diệp Thương và Lệ Tử Hàng.
Diệp Thương lần đầu tiên bị người ta nói không có thực lực, còn cảm thấy có chút mới lạ, Không nhịn được mà nhìn Trịnh Triêu thêm vài lần, trong trí nhớ nguyên chủ cũng không có đoạn kí ức nào về việc kết thành thù giữa hai người, vậy chỉ có thể do bản thân kéo thù hận.
Hắn cảm khái, người ưu tú đến nơi nào cũng sẽ bị người ta căm hận đố kỵ.
May là Trịnh Triệu không biết hắn suy nghĩ cái gì, nếu không chắc chắn sẽ bị tức chết.
Người dẫn chương trình mục đích chính là tạo ra tiêu điểm hút người xem, không ngờ Trịnh Triệu giúp nhiều lực như vậy, tức khắc hưng phấn hẳn lên, vội vàng đem microphone chuyển đến bên miệng Diệp Thương: "Diệp Thương, Nghe được lời tuyên chiến của đối thủ, bạn có muốn nói gì không?"
Diệp Thương cười khẽ: "A, tôi chỉ hy vọng đối thủ của chúng tôi chuẩn bị tinh thần, chuẩn bị tốt cho lần pk tiếp theo."
Người dẫn chương trình thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm: "p......pk?"
Diệp Thương không chút để ý nói: "Bởi vì trận thi đấu tiếp theo tôi nhất định sẽ thắng."
Những lời này của hắn như chiếc bật lửa châm nổ thùng thuốc súng, hiện trường toàn bộ ồ lên. Trịnh Triệu đã đủ ngông, không nghĩ tới Diệp Thương so với cậu ta còn ngông hơn, lần thi đấu tới chắc chắn sẽ thú vị!
Trịnh Triệu trên mặt mang ý cười, nhưng trong lòng mmp, cắn răng nghĩ thầm, tí nữa cho mày biết tay.
Chờ sau khi đã chia xong đội, chính là thời khắc rút thăm kích động nhận tâm.
Lệ Tử Hàng do dự một chút, nhường cơ hội rút thăm cho Diệp Thương, màn hình bắt đầu chuyển, Diệp Thương thuận miệng kêu dừng, tiếp đó liền nghe thấy phía dưới truyền đến một trận kinh hô, Lệ Tử Hàng bên cạnh cũng là biểu tình một lời khó nói hết.
"Người anh em, ánh mắt tôi tốt, nhưng vận may của cậu không tốt."
Diệp Thương quay đầu, liền nhìn thấy trên màn hình là một ca khúc mười phần quen thuộc.
《 Hạ Trùng 》, sáng tác: Lục Dương; ca sĩ gốc: Lục Dương.
Diệp Thương: "......"
Đây là ca khúc thành danh của Lục Dương, là ca khúc khi mà nhắc đến rook and roll ai cũng nghĩ đến, ca khúc này có cao độ cực lớn, vừa có danh tiếng vừa có độ khó cao, bởi vì bản gốc quá mức kinh điển, đến nay không người vượt qua, thời điểm thi đấu hát bài hát này quả thực chính là tìm đường chết, càng miễn bàn giám khảo có một người là fans của Diệp Thương, bài hát《 Hạ Trùng 》 này trong cảm nhận của đối phương chính là ánh trăng sáng không thể vấy bẩn.
Mày Hạ Phi chậm rãi nhíu lại.
Trịnh Triệu nhìn, đắc ý trong lòng sắp tràn ra ngoài, ác ý đều tỏa ra hết, cả người sảng khoái không nói nên lời, hận không thể lập tức đến cuối tuần sau, tận mắt nhìn thấy hai người này bị Hạ Phi mắng cho chết khϊếp, bị cậu ta đạp dưới lòng bàn chân.
Dẫn chương trình có chút đồng tình hỏi Diệp Thương: "Dính phải một ca khúc khó như vậy, không biết bây giờ bạn cảm thấy như thế nào?"
Diệp Thương ăn ngay nói thật: "...... Khá tốt."
Biểu tình nhẹ nhàng của hắn với biểu tinhg nghiêm trọng của Lệ Tử Hằng phía sau tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Trịnh Triệu căn bản không tin, ở trong lòng điên cuồng trào phúng: Thể hiện cái gì! Cái đồ nhà quê không có kiến thức, chỉ sợ bài hát này độ khó cao bao nhiêu cũng không biết!
Dẫn chương trình cũng không quá tin tưởng, cười hỏi: "Bạn trông có vẻ rất quen thuộc với bài hát này?"
Diệp Thương gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Là rất quen thuộc."
Mặt Trịnh Triệu đã vặn vẹo hết: Cho mày thể hiện, chờ vả mặt đi!!