Chương 20

Diệp Thương muốn hát bài hát đang được thần thánh trên mạng《 tiếng mèo kêu》, tuy rằng hắn ở trước mặt Thẩm Hoài cam đoan, nhưng đến lúc thực sự cải biên nó, thì vẫn rất đau khổ.

Này bài hát giai điệu đơn giản, là điển hình của virus âm nhạc. Căn bản là không có nhiều cách có thể cải biên, hắn một thân võ nghệ không có nơi dùng, quả thực sắp đem chính mình làm điên rồi.

Hắn chuyên chú mà nhìn máy tính, kéo đi kéo lại bản gốc 《 tiếng mèo kêu 》 nguyên khúc, thỉnh thoảng viết viết gì đó lên giấy, hoặc là dùng đàn ghi-ta đánh một đoạn ngắn.

Cậu ở trước mặt Thầm Hoài phàn nàn này kia, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm, cậu dường như đã vứt bỏ mọi cảm xúc cá nhân.

Cũng đủ chuyên nghiệp, cũng đủ mê người.

Anh Đào phảng phất có thể thấy sự tập trung cháy bỏng trong tâm hồn anh, làm người khác không tự giác mà đối với hắn kính phục.

Bọn họ yên lặng mà chụp xong tư liệu sống, không dám lên tiếng quấy rầy hắn, nhẹ giọng đi xuống lầu.

Thẩm Hoài gọi trà chiều cho họ, thấy bọn họ nhanh như vậy đã xuống lầu, có chút kinh ngạc, lại không có dò hỏi, chỉ nói: “mọi người vất vả rồi, tới uống nước đi đã.”

Anh Đào lại đột nhiên nảy ra ý kiến, hỏi Thẩm Hoài: “Anh trai đại diện này, em có thể hỏi anh một chút vấn đề không?”

Thẩm Hoài sửng sốt, không biết sự tình như thế nào lại lăn đến trên người mình.

Anh Đào sợ hắn không đồng ý, đáng thương hề hề nói: “Chúng ta mỗi ngày đều có nhiệm vụ quay chụp, nếu không có quay chụp đủ tư liệu sống, trở về cũng không thể báo cáo được.”

Thẩm Hoài từ trước đến nay không am hiểu xử lý loại chuyện này, sau khi Anh Đào nhiều lần bảo đảm đoạn phỏng vấn sẽ không xuất hiện trên chương trình, hắn mới đồng ý.

Anh Đào vội vàng nhờ anh quay phim điều chỉnh máy móc, không để Thẩm Hoài có cơ hội từ chối.

Từ chụp cùng biến thành phỏng vấn, Thẩm Hoài có chút bất đắc dĩ.

Anh Đào: “Nghe nói anh đã kí hợp đồng với Diệp Thương sau mười trận đấu đầu tiên?”

Thẩm Hoài: “Đúng vậy.”

Anh Đào: “Anh vì cái gì sẽ lựa chọn cùng cậu ấy ký hợp đồng? Rốt cuộc ở vòng loại trực tiếp, cậu ấy thể hiện không hề xuất sắc.”

Thẩm Hoài hiểu ý của cô, nhưng không thể nói thật ra được.

Hắn nửa thật không giả nói: “Tôi tin tưởng tiềm năng của cậu ấy.”

“Tiềm năng?”

“Thiên phú, chăm chỉ và nỗ lực, cậu ấy không thiếu gì cả.”

Thẩm Hoài nhớ mình mỗi lần đi qua phòng Diệp Thương, có thể nhìn thấy cậu việt nhạc. Cậu rõ ràng đã có thể nằm trên chiến thắng của mình mà ăn cả đời, tựa như khi cậu hát 《 Summer Insects 》vậy, nhưng cậu lại như cũ lựa chọn khiêu chiến chính mình.

Người khác cảm thấy cậu hát 《 Mulholland Drive 》 là tốn công vô ích, nhưng Thẩm Hoài lại thấy, đây mới là sức hấp dẫn của cậu.

Thẩm Hoài khóe môi hơi cong: “Tuy rằng hắn hiện tại không nổi danh, nhưng tôi tin tưởng về sau hắn sẽ có chỗ đứng trong lịch sử âm nhạc.”

Diệp Thương vừa lúc viết xong một đoạn ngắn, chuẩn bị ra hít thở không khí, mới vừa đi ra khỏi phòng, liền nghe được Thẩm Hoài nói những lời này.

Cậu sững sờ tại chỗ.

Thẩm Hoài từ trước đến nay lãnh đạm, cậu đủ cách trêu chọc mới ép được hắn khen đôi ba câu, không nghĩ tới hắn ngầm đánh giá chính mình cao như vậy.

Diệp Thương không diễn tả được cảm xúc trong lòng mình.

Hắn thích âm nhạc, cũng vui vì âm nhạc trả giá, chưa bao giờ để ý người khác đánh giá, nhưng sau khi nghe Thẩm Hoài nói vậy...

Hắn bỗng nhiên cảm thấy tim đập có hơi nhanh, gương mặt cũng có chút nóng.

Hắn không muốn quấy rầy bọn họ, vì thế yên lặng mà lại lui về phòng.

Nhưng khi vào làm việc trở lại, thứ âm nhạc khiến anh khó chịu trước đây tựa như dễ nghe hơn nhiều.

Buổi tối, Anh Đào và những người khác xấu hổ không dám làm phiền họ nữa nên đã rời đi sớm.

Thẩm Hoài và Diệp Thương ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, hắn phát hiện Diệp Thương có vẻ có chút lơ đãng, cho rằng là do hắn cải biênkhó khăn nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Không ngờ sau bữa tối, Diệp Thương lại không lên lầu tiếp tục công việc mà đi theo phía sau, chần chừ không nói.

Thẩm Hoài: “Có chuyện gì sao?”

Diệp Thương nhỏ giọng nói thầm một câu.

Thẩm Hoài: “em nói cái gì?”

Diệp Thương đã mở miệng nói, cũng liền không có cảm thấy thẹn như vậy nữa, lớn tiếng nói: “Em nói cảm ơn anh!”

Thẩm Hoài sửng sốt: “Ngươi êm đẹp em nói cảm ơn làm gì?”

Diệp Thương tự nhiên không thể nói là bởi vì buổi chiều nghe thấy Thẩm Hoài nói, khụ một tiếng: “Kia cái gì, mấy ngày nay vẫn luôn được anh chiếu cố, nói tiếng cảm ơn cũng đúng mà.”

Tự nhuên lịch sự lễ phép, quả thực không phù hợp tính cách của cậu.

Thẩm Hoài trong lòng nghi hoặc, đang chuẩn bị hỏi cậu đến tột cùng đã xảy ra cái gì, bỗng nhiên di động tiếng chuông vang lên, tên thông báo là Trương Lị.

Thẩm Hoài có chút kinh ngạc.

Người phụ nữ mạnh mẽ như Trương Lị, tính tình ngay thẳng, hành sự sấm rền gió cuốn, nhưng không thể tránh né cũng có chút bảo thủ. Trước sự tình, cô mặt ngoài thoạt nhìn không thèm để ý, trong lòng lại chưa chắc.

Cho dù có biết được sự thật, lấy tính cách của cô, cũng sẽ không nhanh như vậy gọi điện thoại cho mình.

Trừ phi ——

Đối phương địa vị không thấp, Trương Lị cũng không làm gì được hắn.

Thông tin này thoáng qua trong đầu đầu Thẩm Hoài, sau đó hắn mới bắt máy.