Người đến là một trong những giám khảo của chương trình, Đường Nhược Nghi.
Đường Nhược Nghi cười nói: “Tôi đi trang điểm lại, nghe nói cô bên này có chút vấn đề, cho nên lại đây xem xem.”
Hai người là bạn tốt, Trương Lị liền cũng không giấu cô, kéo sang một bên kể hết sự tình.
Đường Nhược Nghi nghe xong, lại nói: “Tôi nghĩ Thẩm tiên sinh nói đúng, nói nhỏ thì chuyện này chỉ là mâu thuẫn giữa hai thí sinh mà thôi, nhưng nếu để tổ tiết mục nhúng tay vào thì tôi sợ ngược lại sẽ gây ồn ào lớn.”
Dưới sự thuyết phục của Đường Nhược Nghị, Trương Lị miễn cưỡng đồng ý, không hề bắt ép Diệp Thương xin lỗi nữa.
Đường Nhược Nghi bán Diệp Thương một món hời, cười với hắn nói: “Tôi rất thưởng thức âm nhạc của cậu, hy vọng về sau có thể có cơ hội hợp tác.” Nói xong liền chậm rãi rời đi.
Mọi người ở hậu trường nhìn Diệp Thương bằng ánh mắt khác, Trương Lị cũng kh·iếp sợ mà mở to hai mắt.
Theo cô thấy, Đường Nhược Nghi tính tình quạnh quẽ, ít khi xen vào việc người khác, thì rai là công ty nhìn trúng Diệp Thương.
Hoa Ngu mà Đường Nhược Nghi ký hợp đồng là một gã khổng lồ trong lĩnh vực âm nhạc trong nước, bao gồm các ca sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước và chiếm một nửa thị trường đĩa hát trong nước.
Mọi người đối Diệp Thương rất ghen tị, rốt cuộc cậu một khi ký hợp đồng với Hoa Ngu, chính là một bước lên trời.
Sau khi đám đông giải tán, Thẩm Hoài không khỏi nói với Diệp Thương: “Em……”
Không đợi hắn nói xong, Diệp Thương lập tức giơ tay tỏ lòng trung thành: “Người đại diện, anh yên tâm! Em nhất định sẽ không bỏ anh theo người khác! Em sống là người của anh, ch·ết là quỷ của anh!”
Thẩm Hoài: “……”
Vốn hắn muốn nói rằng một công ty lớn như Hoa Ngu rất coi trọng bản quyền âm nhạc, sẽ không bao giờ cho phép nghệ sĩ nắm giữ bản quyền lời bài hát và âm nhạc của mình, điều này có thể không phù hợp với Diệp Thương, nhưng không nghĩ tới sẽ nghe được những lời như vậy.
Diệp Thương nói xong liền lấy di động ra chơi Anipop, gần đây bận cho ca khúc 《 Mulholland Drive 》 , lâu rồi không vào, điểm danh bị lỡ hết rồi.
Thẩm Hoài nhìn mái tóc vàng bồng bềnh của hắn, nghe tiếng trò chơi trẻ con bên tai, không khỏi nhếch khóe miệng.
Từ lần trước Trịnh Triệu hãm hại Diệp Thương không thành công, vẫn luôn canh cánh trong lòng, Lần này hắn đã trộm thẻ công tác của chú mình và lẻn vào buổi diễn, nhưng không ngờ lại nghe được lời nói của Đường Nhược Nghi ở hậu trường.
Hoa Ngu muốn ký hợp đồng với Diệp Thương?!
Không! Này lẽ ra phải là của hắn hắn! Là Diệp Thương! Là cậu đoạt đi rồi!
Cậu đoạn hết tất cả của hắn!
Sự đố kị lấn át đầu óc của hắn, hắn không nhịn được gọi điện thoại cho chú mình, rồi luôn nôn nóng đi qua đi lại ở cầu thang.
Ánh sáng xanh từ lối thoát hiểm phản chiếu trên khuôn mặt vặn vẹo vì ghen tị của anh ta, giống như một ác quỷ.
Ngô Kiến Quốc gần như giật mình khi bước vào..
Trịnh Triệu nhìn thấy chú, đôi mắt sáng lên, sải bước tới, khẩn trương nói: "Chú, chú phải giúp con!!”
“Mày đang nói nhảm cái gì đấy!” Ngô Kiến Quốc hạ giọng, “Quay về ngayi!”
“Chú!”
Ngô Kiến Quốc vội vàng che miệng Trịnh Triệu lại: “Gào cái gì!”
Trịnh Triệu nắm chặt tay hắn: "Chú ơi, xin hãy giúp con! Chú đã nhìn con lớn lên, chú là người thân thiết nhất của con! thế giới này ngoài mẹ con ra, chú là người thân nhất của con!!”
Ngô Kiến Quốc không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy đứa cháu trai luôn cao ngạo của mình trông nửa người nửa quỷ: "Lại muốn làm gì nữa??”
Trịnh Triệu thấy thái độ của chú dịu đi, vội vàng nói: “Con muốn Diệp Thương bị loại!”
Ngô kiến quốc lắc đầu: “Không phải chú không muốn giúp mày, nhưng đây không phải chương trình của mình, hơn nữa lại là phát sóng trực tiếp, mấy người giám khảo đều dầu muối không ăn, chú cũng không có biện pháp.”
Trịnh Triệu: “Không phải chúng ta sẽ chọn ngẫu nhiên lại các bài hát trong trận đấu tiếp theo sao? Chỉ cần dùng cái đó!”
Ngô kiến quốc có chút do dự, nếu Trịnh Triệu không bị loại, hắn nhưng thật ra có thể thử, nhưng Trịnh Triệu đã bị loại, hắn làm như vậy không phải giúp không người khác sao?
Trịnh Triệu nóng nảy: “Chú, nếu không phải Diệp Thương, con sẽ không bị loại, người kí hợp đồng với Hoa Ngu lẽ ra là con, Diệp Thương đã hại con thành như vậy, con không muốn hắn sống dễ dàng!.”
Trịnh Triệu đã lâm vào si ngốc, Ngô Kiến Quốc nhớ tới tiếng khóc lóc của em gái mình, bất đắc dĩ mà miễn cưỡng đồng ý.
Trịnh Triệu vui mừng khôn xiết, nhanh chóng thì thầm vào tai Ngô KiếnQquốc.
Ngô kiến quốc nghe xong, nghi ngờ mà nhìn hắn: “Như vậy có thể được không?”
“Nhất định có thể!” Trịnh Triệu cắn răng nói.
Lúc ấy cũng là hắn nghĩ sai rồi, cho rằng tìm được bài khó sẽ đánh bại Diệp Thương. Không ngờ cậu lại có thể đảo ngược. Lần này hắn đã rút ra bài học, tuyệt đối sẽ không để hắn quay đầu.
Hắn nghĩ, lại nói: “Lần trước tổ tiết mục không phải nói rồi sao? Không cho phép tuyển thủ tìm trợ giúp bên ngoài nữa, ta xem Diệp Thương lần này có thể có biện pháp nào!”
Ngô kiến quốc gật gật đầu: “Ừ, vậy làm như mày nói.”
“Cảm ơn chú!”
Ngô kiến quốc vỗ vỗ mu bàn tay Trịnh Triệu: “Sau khi Diệp Thương bị loại, mày nên bỏ qua chuyện này và quay lại học, được chứ?”
“Vâng, đều nghe chú.”
Ngô Kiến Quốc nhìn đứa cháu trai ngoan ngoãn của mình, không khỏi có chút đau lòng. Ông thầm trách tổ tiết mục đã phát sóng trực tiếp như vậy. Nếu quán quân đã được xác định sớm trong nội bộ như các chương trình trước, sao lại có một con tốt như Diệp Thương nhảy lung tung, vô duyên mà gặp nhiều chuyện như vậy!