Giang Tuấn Ngạn vừa nói ra lời này, hiện trường liền trở nên ồn ào.
Giang Tuấn Ngạn nhất thời xúc động, nói xong có hơi hối hận, nhưng hắn biết bản thân không có đường lui, hắn không thể để mình bị coi là kẻ thất bại nặng nề, nếu không con đường thành ngôi sao của hắn sẽ bị chặt đứt.
Giang Tuấn Ngạn nhéo lòng bàn tay, cố gắng bình tĩnh.
Hắn mở miệng nói: “Tôi cũng không phủ nhận thực lực của Diệp Thương, anh ta có thể thể hiện phong độ của mình trong hai trận đấu đầu tiên, tôi thua tâm phục khẩu phục, nhưng anh ta lại lựa chọn một bài hát giật gân như vậy, không có nửa phần cảm xúc cũng không có ý nghĩa, thậm chí kiến
thức cơ bản về lý thuyết âm nhạc.”
“Thắng tôi bằng một bài hát như vậy, tôi không phục!”
Hắn nói rất to, ngược lại lấy được ở người xem không ít hảo cảm, cho rằng hắn thẳng thắn, là một quân tử.
Diệp Thương đứng ở một bên, suýt nữa cười ra tiếng.
Ngay từ khi chọn bài hát này làm bài hát dự thi, cậu đã biết bài hát này quá kén người nghe và có thể sẽ không được công chúng đón nhận.
Giang Tuấn Ngạn nếu nói không thích, cậu có thể hiểu rằng gu khác nhau, cũng không cảm thấy có cái gì kì cục.
Giang Tuấn Ngạn không phục, cảm thấy anh ta hát hay hơn, này cũng không có gì.
Nhưng anh ta không nên chê bai bài hát chỉ để chứng tỏ bản thân.
Diệp Thương từ trước đến nay luôn bất cần, chẳng sợ người khác mắng, đều có thể cười hì hì không để trong lòng.
Chỉ có trong âm nhạc, mọi thứ đều đảo ngược
Cậu nhìn Giang Tuấn Ngạn, môi cong lên một nụ cười lạnh sống lưng: “Cho nên, từ góc độ của thí sinh Giang Tuấn Ngạn, anh cho rằng không có cảm xúc, không có ý nghĩa, thiếu kiến
thức cơ bản về lý thuyết âm nhạc thì không thể gọi là một bài hát à?”
Giang Tuấn Ngạn bị ánh mắt của hắn nhìn thấu, lại có chút chột dạ, kiên quyết đáp: “Đó là đương nhiên.”
Nghe được hắn trả lời, Diệp Thương thế nhưng còn cười một tiếng, khinh khỉnh nói.
“Đánh rắm!”
Hiện trường vì lời này mà yên tĩnh mất một lúc.
Thẩm Hoài bất lực đỡ trán.
Giang Tuấn Ngạn không nghĩ tới Diệp Thương lại ở trước mặt bao người nói ra như vậy, ngây người, sau khi lấy lại tinh thần thì khuôn mặt tức đến đỏ bừng.
May hắn còn nhớ rõ hiện tại đang phát sóng trực tiếp, không có chạy lên đánh nhau với Diệp Thương.
Dù vậy, vẻ mặt của hắn cũng rất khó coi: “Ngươi nói cái gì?!”
Diệp Thương cười lạnh một tiếng: “Xem ra tai anh không hề tốt.”
Nói xong, quay đầu đi, biểu lộ rõ sự khinh thường của mình.
Giang Tuấn Ngạn: “……”
Hiện trường tức khắc lâm vào hỗn loạn, hơn nửa ngày mới ổn định được.
Này coi như là sự cố nghiêm trọng khi phát sóng, nhưng tổ đạo diễn cũng không dám nói gì Diệp Thương, dù sao chuyện này cũng là Giang Tuấn Ngạn trước khơi mào trước.
Diệp Thương bị đưa tới hậu trường, hắn ở trên sân khấy cao quý lãnh diễm, nhưng mà vừa nhìn đến Thẩm Hoài, tự nhiên có chút chột dạ.
Thẩm Hoài vốn dĩ có chút tức giận vì khối lượng công việc tăng đột ngột. Nhưng hắn cũng biết tính tình Diệp Thương, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi chút đi, đợi lát nữa lên sân khấu rút thăm.”
Nếu là Thẩm Hoài tức giận, Diệp Thương còn thấy dễ chịu, nhưng Thẩm Hoài lại một câu kết thúc sự việc, cậu ngược lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
So với những nghệ sĩ khác, cậu khá cố chấp, người quản lý của cậu sau khi nổi tiếng ở kiếp trước có lẽ sẽ không bao dung với cậu như vậy, nhưng Thẩm Hoài chưa bao giờ nói với cậu cái gì, điều này đột nhiên khiến trái tim cậu mềm lòng.
Thẩm Hoài bước ra khỏi phòng thay đồ, đi cùng tổ đạo diễn thảo luận hậu quả.
Chỉ trong thời gian ngắn, chuyện này lại xông lên hot search.
Nhìn phía dưới một đống người châm chọc Diệp Thương “Người đăng kí dùng Hot search hằng năm”, Thẩm Hoài nhịn không được lại đỡ trán.
Chuyện này muốn giải quyết nói đơn giản cũng đơn giản, chỉ cần hai người xin lỗi nhau, tổ tiết mục cùng cùng giảng hòa, là có thể kết thúc sự việc.
Nhà sản xuất Trương Lị đầu tiên tìm Giang Tuấn Ngạn bên kia, Giang Tuấn Ngạn bị người đại diện giáo huấn một hồi, ngoan ngoãn mà đồng ý xin lỗi.
Ai ngờ Trương Lị khi tìm đến Diệp Thương thì cô lại bị từ chối.
Diệp Thương không những không chịu xin lỗi, người đại diện của cậu cũng đứng về phía cậu, không chịu nhượng bộ chút nào.
Trương Lị kìm nén cơn tức giận, nói với Thẩm Hoài: “Thẩm tiên sinh, Diệp Thương không hiểu chuyện, nhưng anh cũng không thể theo hắn hồ nháo đúng không, nếu để chuyện này lên men, đối hắn và tổ tiết mục đều không phải chuyện tốt.”
“Nhà sản xuất Trương nói quá lời.” Thẩm Hoài không nhanh không chậm nói, “Tôi cũng không cho rằng nghệ sĩ của tôi hồ nháo.”
“Thẩm tiên sinh!”
Trương Lị đè thấp thanh âm: “Diệp Thương dù sao cũng là thí sinh của chương trình, chúng ta đã ký kết khi cậu ấy lần đầu tiên tham gia chương trình, cậu ấy đã ký hợp đồng và cần hợp tác với tổ tiết mục, anh sẽ không để cậu ấy phá vỡ hợp đồng đâu?”
Thẩm Hoài dường như không coi trọng lời uy h·iếp, nhàn nhạt nói: “Chúng tôi luôn phối hợp với hoạt động và quảng bá của chương trình.”
“Anh……”
Thẩm Hoài cũng biết một vừa hai phải, vì thế dịu giọng nói: “Nhà sản xuất Trương, tôi biết cô đối với tiết mục vẫn luôn công bằng xác đáng, một khi đã như vậy, việc hai thí sinh có sự khác biệt về quan niệm âm nhạc không phải là điều bình thường sao?”
Trương Lị bực mình, bị Thẩm Hoài nói trúng, không thể phản bác.
Đúng lúc này, một cái giọng nữ truyền vào: “Xem ra tôi tới không khéo, quấy rầy hai người.’’
Trương Lị quay đầu, kinh ngạc mà nhìn đối phương: “Cô Đường, sao cô lại đến đây?”