Quán xá làm ăn không được, càng ngày càng khó khăn. Bà chị tôi mới tính đường cho nhân viên đi làm ở những khu vực xa hơn. Cái quan trọng là bà ấy không nói trước với tôi. Có khả năng bà ấy sợ tôi lại ngăn cản hoặc dạo gần đây nhiều việc bà ấy làm tôi cũng tỏ thái độ không vừa lòng. Nói đâu xa việc bà ấy bao che, thiên vị cho cái Hà trong khi
nó chỉ mới vừa quay lại. Còn những đứa gắn bó như cái Hoa từ khi quán bị đập đến bây giờ bà ấy lại không coi ra gì. Bà ấy đâu biết rằng hiện tại quán còn có nhân viên làm đều là nhờ cái Hoa dẫn bạn, rồi chị xuống. Tất cả chỉ vì một lý do bọn nó xấu hơn cái Hà.
Để rồi bà ấy phải nhận quả đắng khi cái Hà mới làm được tầm tuần đã lòi ra cái thai ba tháng. Và bà ấy phải là người đưa đi giải quyết. Sau vụ đó cũng bị tôi nói kháy mấy câu. Có lẽ vì thế mà bà ấy hiện tại đang ghét tôi. Tính tôi thì thích công bằng sòng phẳng, chẳng cần biết nhân viên xinh hay xấu. Nếu được tôi vẫn cố cân bằng số vé cho tụi nó. Không có chuyện đứa thì đi hàng chục vé, đứa thì mới được 1-2. Tôi nghĩ lý do bà ấy bây giờ hay gọi điện cho nhân viên điều chúng nó đi làm là vì như này.
Hôm đó cái Hà cũng đã xuống sau thời gian xin về nghỉ vì bị rong máu tươi, mới phá thai xong nghỉ mấy hôm đi làm toàn mười mấy vé thì nó chẳng thế. Bảo nghỉ không nghỉ, vẫn cố tham. Đến lúc bị chảy máu thì mới hoảng hồn. Biết tin nó mới xuống bà ấy gọi điện cho khách xịn đi mấy vé giá cao luôn. Đến tầm tối cái Hà đã được 8 vé mà toàn vé 1-2tr. Tính ra thì nó cũng kiếm đủ rồi, trong khi đó cái Quỳnh mới được 3, chị em cái Hoa - Tuyết thì chưa mở hàng.
Đang ngồi thì có khách vào, tôi đi ra mời mọc cũng dẫn được hai ông vào bên trong. Nhìn ở đấy có 4 em thì Hà với Quỳnh xinh nhất. Hai ông chọn hai đứa nó, nhìn sang cái Hoa hơi buồn buồn vì từ sáng đã đi được vé nào đâu. Tôi mới nói với khách:
- Em cao nhất, xinh nhất hôm nay đến tháng anh ạ. Con hai em này anh chọn một em nhé.
Đoạn tôi chỉ vào Hoa với Tuyết, khách nghe thấy đèn đỏ là thụt mẹ cả nỏ vào rồi. Mấy ông hay đi đá phều kỵ nhất gặp gái đến tháng. Chẳng biết đen thật không nhưng dù dính một tí các ông ấy về quán cũng mắng vốn, nào là:
- Mất tiền đi chơi gặp ngay con đến tháng, đm đi giải đen lại còn đen hơn thế này.
Đó là trường hợp của Tuyết Vêu đợt trước, ham khách nên dù chưa sạch vẫn vạch *** ra phang. Để rồi bị khách phát hiện về quán nói cho không ra cái gì.
Con Hà nghe thấy thế định mở mồm, tôi lừ cho một cái nó nín hẳn ngồi xuống. Khách cũng tặc lưỡi ra chừng tiếc, nhìn ngon đòn thế kia mà không được đi. Nhưng đèn đỏ thì chả phải dừng lại, nhìn Hoa với Tuyết khách chỉ luôn cái Hoa. Mẹ Tuyết thì ngoài khách quen với Gu mặn ra thì ma nó còn hãi. Thế là Hoa được đi thay cái Hà. Khách đi xong cái Hà mới nói:
- Em có bị đến tháng đâu sao anh lại nói thế...?
Tôi trả lời:
- Tao biết, nhưng mày đi được 8 vé rồi, mà nhiều vé cao. Bọn nó đứa chưa mở hàng, đứa được 2-3 vé. Phải để chị em đi làm cùng với chứ. Quán khác tao không biết nhưng ở đây tao toàn làm thế.
Nó hậm hực không dám cãi, nó lấy điện thoại ra nhắn tin với ai thì không biết. Chỉ biết tầm nửa tiếng sau bà chị gọi điện hỏi tôi xếp khách kiểu gì..? Tôi biết lại do con kia ton hót rồi. Tôi nói luôn:
- Xếp kiểu gì là kiểu gì hả chị...Em vẫn làm đúng như từ trước đến giờ..
Bà ấy gắt:
- Sao khách vào nhà chọn cái Hà cậu lại bảo đèn đỏ. Khách nó đi mất thì sao..??
Tôi trả lời:
- Em làm việc thì em có cách nói của em. Con kia nó đi từ sáng đến giờ gần chục vé rồi. Bọn kia đã được mở hàng đâu, nếu để thế chúng nó nhìn vào sao được. Còn không có nó thì khách phải đi đứa khác. Cái Hoa nó cũng có phải xấu đâu.
Bà chị nói tiếp:
- Nhưng như thế cái Hà nó lại không vui. Nó bảo cậu ghét nó, không cho nó đi làm. Giờ nhà có đứa xinh nhất thì phải giữ nó chứ.
Nghe câu đấy tôi thấy chán hẳn, tôi nói bằng giọng hơi gắt:
- Thế chắc chỉ còn nước đội nó lên đầu mà gọi mẹ. Xinh hay xấu từ trước đến giờ ở đây vẫn phải biết nhường nhịn, chia sẻ với nhau. Kể cả nó không đồng ý thì cũng phải hiểu ở cùng một nhà ích kỷ thế sống sao được. Bọn kia nó còn chưa mở hàng thì nó cũng phải biết chứ. Ngày trước nhà mình thiếu gì đứa xinh đâu nhưng chẳng đứa nào dám thái độ với em như này cả. Còn đừng để em tát cho lật mặt. Đm nó nữa...
Bà ấy biết tính tôi cũng điên, nên vội dịu giọng:
- Thì chị nói với cậu như thế, nãy nó cũng nhắn với chị bảo đừng nói với cậu...Giờ cậu đánh nó thì khác gì đánh vào mặt chị....
Tôi vầng dạ rồi tắt máy, tôi đi ra phòng khách mặt sầm vào. Con Hà nhìn thấy tôi chắc cũng đoán được vấn đề nên nó cúi mặt xuống không dám nói gì. Thế là từ sau đó có khách gọi cho bà ấy là bà ấy gọi cho nhân viên luôn chứ không qua tôi. Mặc dù khá bất tiện vì bà ấy đâu có ở quán mà biết đứa nào còn đứa nào không. Vậy nên cũng chỉ được mấy ngày, nhưng như thế tôi biết thái độ của bà ấy với tôi đã thay đổi khá nhiều.
Lần này cũng vậy, bà ấy gọi cho cái Hà với cái Quỳnh đi làm ở mãi đâu xa lắm, nói chung là không còn trong phạm vi quan hệ của mình nữa. Bà ấy điều chúng nó đi khi tôi đang ở trong phòng, đi ra không thấy hai đứa nó tôi mới hỏi cái Hoa:
- Hai con xinh xinh kia đi đâu rồi em...!?
Hoa trả lời:
- Nãy em thấy chị Hà bảo chị trên nhà gọi điện bảo Hà với Quỳnh đi sang Quận YYY đi khách rồi anh ạ.
Vãi ***, cho sang mãi tận YYY vậy mà đợt trước bà ấy dặn tôi không được cho đi xa. Tôi lấy máy gọi luôn, bà ấy nghe tôi hỏi:
- Sao chị cho chúng nó đi xa thế, lỡ xảy ra việc gì ai đỡ được. Chưa nói đến chúng nó mà bị khách đánh nữa cơ.
Bà ấy nói:
- Giờ không đi xa lấy đâu ra khách, quán mới bị đập xong chẳng ai nó động vào nữa đâu. Khách hiền thì mới cho đi. Làm ăn như cậu nhát như thế làm sao được.
Tôi nghe thế đéo thèm nói gì nữa, bà này vì muốn thu hồi nhanh số tiền vừa bị đập đâm ra làm liều. Làm ăn mỗi chỗ nó đều có luật riêng, mà chẳng cần nói đến luật. Con chim mà rời khỏi tổ thì khả năng bị bắn rụng là rất cao. Nhưng vì bà ấy nói câu " Làm ăn mà nhát chết....bla..bla.." nên tôi cũng cay cú không muốn nói nhiều.
Tôi vẫn làm theo cách của tôi, không mạo hiểm. Chậm mà chắc, khả năng xxx ở đây không đập là điều hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng bố ai dám chắc xxx chỗ khác nó không đập cho dập mặt ***. Thú săn mồi nó còn phải phân chia khu vực nữa là con người. Tôi từ đó cũng không góp ý hay tham mưu cho bà chị thêm câu nào nữa. Nói ra thì lại bảo trứng khôn hơn vịt. Công nhận chịu khó đi làm xa thì vé nhiều, tiền nhiều. Được tầm hai tuần thu nhập khá hơn hẳn, đám nhân viên vui như mở cờ. Bà chị mỗi lần xuống quán nhìn tôi bằng ánh mắt khác, kiểu coi thường, kiểu tôi không có gan làm liều.
Cũng đúng tính tôi nóng nhưng không liều, làm bất cứ việc gì tôi cũng phải đắn đo thiệt hơn. Tôi như thế quen rồi, hai chi em mỗi người một ý, có lúc ngồi cả với nhân viên bà ấy than:
- Haizzz, lắm thầy thì nhiều ma.
Tôi nghe cái là thừa biết bà ấy đang đá xoáy ai, its me chứ ai. Nhưng tôi không nói gì, vì khi đó tôi vẫn phải phụ thuộc. Nhưng thực ra sau lần quán bị đập tôi đã có suy nghĩ riêng của mình. Tôi chẳng từng nói làm nghề trái pháp luật thì khác gì một tay đã tra vào còng. Nhưng hiện tại tôi vẫn làm vì chưa thoát ra được. Đối với tôi như vậy đã là quá liều rồi. Châm ngôn của tôi là " Cẩn Tắc Vô Áy Náy."
Nói đâu xa xôi, ngày đầu tiên gặp bà chị bà ấy chẳng nói:
- Mặt đỏ, mặt đen chị lo hết rồi. Cậu chỉ việc làm.
Ấy rồi vẫn bị mặt đỏ nó xỏ mũi, nếu ngày hôm đó tôi không nhanh trí, nhanh chân thì cái thân tôi giờ làm sao mà còn ngồi được đây. Hơn một năm qua làm cái nghề này, anh em bạn bè tôi quen biêt từ chỗ bà chị cũng không phải ít, cũng có một vài người muốn tôi làm chung với họ mấy mảng lô đề, bóng đá. Vì mấy ông ấy biết tính tôi cẩn thận, tính toán được. Nhưng vì chưa có vốn nên tôi vẫn phải ngập ngừng.
Nhưng từ khi biết thái độ của bà chị thay đổi với mình tôi cần phải suy nghĩ lại. Còn về phần bà chị, tại sao bà ấy không còn thấy tôi thích hợp nhưng vẫn để tôi làm..? Lý do đó là bà ấy với chồng đang làm cầm đồ, con cái nhỏ. Nếu không có tôi quản lý thì thuê người ngoài còn dại hơn. Bà ấy là dân xã hội làm ăn nên cũng biết cái gì lợi cái gì hại.
Nhưng cái Hại to nhất thì lại không biết...