Buôn với ông nhà nghỉ được tầm 10" phút thì cái Quỳnh gọi điện, nó hỏi:
- Anh đi đâu mà nhà để cửa mở thế, em mua đồ ăn về cho anh này..
Tôi bảo tôi đang bên nhà nghỉ nói chuyện, chuẩn bị về. Nó giục như có chuyện gì khẩn cấp lắm:
- Về đi, về đi...
Tôi chạy vội về nhà xem có cái gì mà nó gọi kinh thế. Bước vào nhà thì thấy nó đang ngồi bày biện bánh tráng, chả thịt, nem rán, rau sống, nước chấm ra bàn. Tôi hơi bất ngờ liền hỏi:
- Đi đêm về mà mua cả đồ ăn cơ à..?? Mà đi cái gì về đấy..??
Quỳnh gật đầu:
- Vầng, 9h sáng ông Trung Quốc chở em về. Đi qua chỗ bán bánh tráng nóng em bảo ghé vào em mua về anh đỡ phải nấu cơm.
Lúc đó cũng gần 10h rồi, cũng đang đói nên tôi ngồi xuống ăn luôn. Vừa ăn cái Quỳnh vừa kể:
- Tối qua nhé ông đấy chở em lên phố chơi, đi ăn chè xong ăn đêm xong mới đi khách sạn. Sáng dậy ông ấy còn cho em 700k, xong chở em về. Đi với ông đây ngại cực vì nói chẳng hiểu gì. Cứ chỉ cái nào em gật đầu là ông ấy mua cái đấy..Mà hiền lắm anh ạ..?
Tôi thì vừa nhai vừa ra vẻ:
- Tất nhiên, khách quen anh mày lưu số thì nó phải khác chứ. Bảo sao mua đồ ăn về đãi..À mà có khi thằng Trung Quốc trả tiền cơ..
Nó bĩu môi:
- Thôi đi, em mua em trả tiền đấy. Ông ấy đòi trả nhưng em trả trước rồi. Mà anh sang nhà nghỉ làm gì thế, hôm qua có phòng nào bên đấy đâu. Hay là anh đi đêm với nhân viên nhà khác mới về chứ gì...??
Tôi chửi nó:
- Đm con điên, tao đi đêm mà nhà lại mở cửa. Tao sang hóng chuyện tối qua đứa nhân viên nhà trên kia bị khách nó nện cho không kịp mặc quần áo bưng cả L chạy...Mà thằng kia cũng cởi truồng phóng xe đuổi theo. Hài vcl..
Nó chăm chú nghe tôi kể tiếp, thấy tôi cứ nhai mà không nói gì nó hỏi:
- Ngáo hả anh, thế sau sao nữa..??
Tôi nói:
- Ừ, mấy thằng đập đá chim có bi nên con kia không chịu thấu. Cãi nhau ầm lên chứ sao. Lúc đó tao về rồi...Mà ăn đi hỏi lắm, thích tao xin số thằng đấy cho mày đi. Nó có 5 viên bi đấy..Tha hồ sướиɠ...
Nó chối đây đẩy, tỏ vẻ không thích:
- Anh điên à, loại đấy cho thêm tiền em cũng không đi. Một viên em nhìn đã sợ rồi nói gì 5 viên. Mà anh ơi, chiều nay chị em cái Hoa xuống đấy. Nãy thấy số bà Quyết gọi cho em, nghe thì giọng cái Hoa.
Tôi ngẩng lên nghe, nó nói tiếp:
- Cái Hoa bị mất điện thoại rồi....
Tổi hỏi:
- Sao mà mất, mất ở đâu...?? Về nhà mà cũng bị lấy cắp á..?
Quỳnh kể tiếp:
- Không phải mất ở nhà, hai chị em nó đi xe từ sớm rồi. Sáng sớm lúc xe dừng trả khách con Hoa say xe, điện thoại thì đưa mẹ Tuyết nghe nhạc. Thế nào mà lúc tỉnh dậy hỏi điện thoại đâu thì còn mỗi cái tai nghe. Cái Hoa say xe ngủ không nói, bà kia cầm điện thoại nghe nhạc để ngay đũng quần cũng ngủ từ bao giờ. Chắc thằng nào đi qua nó rút mất.
Tôi nghe thấy nó cứ như chuyện hài, con Tuyết vâu nó ngủ thì quên mẹ nó đi. Ngủ há mồm, há miệng, ngủ gọi không hay mà lay không dậy. Thế bảo sao không mất, mà trên xe lúc đi lên đi xuống nhốn nháo biết ai lấy mà lần. Có khi có người nhìn thấy cũng đéo dám nói. Thế thì mất cũng không có gì là lạ. Cái Quỳnh nói tiếp:
- Cái Hoa nãy bảo em có khi xuống đây vay thêm tiền anh để mua điện thoại mới.
Cái Hoa cũng còn gửi tôi một ít, nó hay xem phim giờ mất điện thoại chắc khó chịu lắm. Tôi nói với Quỳnh:
- Ừ, mua thì mua...chờ nó xuống xem nó mua điện thoại gì..Cái Iphone 6 kia cũng mới mua được mấy tháng. Nếu mua máy cũ anh có thằng bạn bán điện thoại, mua cũ chắc cũng tầm 6tr là cùng.
Ăn xong túc tắc cũng có khách ra khách vào. Đầu giờ chiều Hoa với Tuyết xuống đến nơi. Hai chị em nó tự bắt taxi về quán, cái Hoa vào nhà mặt sưng mày xỉa, nó vẫn vừa đi vừa mắng con Tuyết bằng tiếng dân tộc. Cũng phải thôi, tự nhiên mất điện thoại giờ có mua cũng phải bỏ ra vài triệu là ít. Công sức đi làm cũng tật mặt chứ sung sướиɠ gì đâu. Thấy hai chị em nó cãi nhau tôi cũng không tham gia chỉ nói:
- Mang đồ vào sắp xếp đi rồi chiều ăn gì anh nấu.
Hai đứa gật đầu rồi xách vali vào phòng, về nhà có mấy hôm mà nhìn bọn nó sạm đen, trông tả tơi rơi rụng. Cũng phải thôi về còn phải phụ bố mẹ làm việc chứ có phải như dưới này ăn có người nấu, quần áo có máy giặt. Nhất là nhìn mẹ Quyết mẹ ấy bỏ cái khẩu trang ra là chim bay cá chạy. Lúc sau cả nhà ra ngoài ngồi, tôi vẫn tò mò về chuyện ma quỷ, tôi hỏi:
- Tùng Sơn, hôm nọ thấy bảo mày bị ma nhập phải không..??
Nó hỏi lại tôi:
- Sao biết..??
Tôi nói:
- Thì cái Hoa nó gọi video về cho cái Quỳnh nên tao nhìn thấy..
Thế là mặt nó hằm hằm nhìn cái Hoa rồi xổ tiếng tộc, chỉ có chửi chứ gì nữa. Cái Hoa cũng không vừa cãi lại. Mẹ sư, nhà có 4 người mà cứ xì xà xì xồ, nghe chẳng hiểu cái con mẹ gì. Tôi mới quát:
- Nói tiếng Kinh đi, mà không cãi nhau nữa. Không kể thì thôi.
Thế là thèn Quyết im bặt, cái Hoa đưa tay ra nói:
- Em bảo nó dưới này anh không tin ma nhập nên em mới gọi cho anh xem. Mà anh nhìn này nó cắn tay em chảy máu, giờ vẫn còn nốt đây này..
Nhìn cổ tay Hoa công nhận còn nguyên vết răng tím bầm, đóng vảy. Nhìn sang con Vêu thấy quả bồ cào kia nó cạp thì bảo sao mà không đau, không đau thì hơi phí. Nhìn con vêu tôi thấy sợ thật sự luôn, để nó trong nhà có ngày nó lên cơn nó cắn cho cái chắc mất mẹ miếng thịt. Thế nên tôi cũng không hỏi thêm chuyện ma nhập, quỷ ám gì nữa. Bên ngoài có ba khách đi xe máy vào, toàn mấy ông tầm 40 tuổi. Vào cái các ông ấy gẩy ngón tay ra hiệu gọi tôi ra. Bọn nhân viên nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Tôi đi ra hỏi:
- Có vấn đề gì vậy các đại ca...Các đại ca không vào nhà mà gẩy gẩy gì thế.
Ông cầm lái trịnh thượng:
- Nhà có đủ ba người không..?? Bao tiền thế..?
Tôi chỉ vào ba đứa ngồi trong nói:
- Đủ chứ đại ca, giá thì là ***k em bao tiền phòng. Ba đại ca đi luôn thì em bảo các em ấy dẫn sang lấy phòng...
Bố ấy chê đắt:
- Nói thế đéo nào, bọn này đi ở đây suốt toàn ***k, mà còn được chọn thoải mái.
Một thằng giá mở cửa ngó ngó vào trong, chắc nhìn thấy Quỳnh ngon đòn nên quay ra bảo bạn:
- ***k nó trả tiền phòng cũng được, đi luôn đi chứ giờ tìm đâu nữa.
Tưởng bạn khuyên như thế thằng già đầu tiên cũng xuôi xuôi ai dè nó lại vẫy tôi ra chỗ khuất hỏi:
- Thế bây giờ bọn tao đi ba người nhưng chỉ hai người đi thôi tao ngồi xem được không..??
Nghe thấy nó bẩn bựa, hơn nữa lại phát ra từ mồm một lão già hơn 40 tuổi. Tôi hất con mẹ bàn tay lão đang đặt trên vai tôi xuống rồi nói:
- Ông anh già rồi mà biếи ŧɦái thế, mỗi người một phòng, mỗi người một em. Đi được thì đi, ai lại bạn chơi ông ngồi xem....
Chưa để tôi nói dứt câu lão tiếp:
- Thì tao trả tiền gấp đôi. Cũng thế cả tao ngồi xem thôi..
Hai thằng già kia thì đứng cười hí hí như ngựa. Tôi hẩy mẹ người lão ra rồi đi về trướ cửa nói:
- Gấp 10 cũng biến, mấy thằng già bệnh. Còn đứng lèo nhèo đừng trách...
Thằng già ngó vào nhà lúc nãy vội nói:
- Thì đi một em một phòng cũng được, không cho ông kia xem là được chứ gì..??
Tôi quay lại quát:
- Mấy ông biến mẹ đi, nói ít thôi.
Ba thằng già lên xe cút hẳn, đi vào nhà tôi chửi thề:
- Đm mấy thằng già mà khắm *** thật đấy.
Cái Quỳnh mới hỏi:
- Sao đấy hả anh...??
Tôi trả lời:
- Khách nói một người đi một người ngồi xem.
Hoa há hốc mồm:
- Mấy thằng già bệnh thật đấy, ai đi kiểu đấy được...
Cái Quỳnh ngập ngừng:
- Em cũng chưa đi cái kiểu đấy bao giờ nhưng khách biếи ŧɦái thì em gặp rồi.
Tôi tò mò hỏi:
- Biếи ŧɦái như nào hả em..??
Nó ngại không muốn kể nhưng thấy ai cũng hóng, tôi nói thêm:
- Kể đi, để sau gặp mấy thể loại đấy về nói anh bin chết cụ nó.
Mãi nó mới bắt đầu nói:
- Hồi em mới đi làm, thì em theo bạn đi Hà Nội. Cũng biết là đi làm cái này rồi, đợt đó em mới làm nên nhìn trẻ con lắm. Bà chủ chở em đi đến gặp một ông phải già hơn bố em. Hồi đó em còn ngố, ai bảo gì cũng làm. Vào phòng ông ấy bảo em cởϊ qυầи áo từ từ thôi. Không để em cởi hết....
Đang kể chắc nó thấy ngại nên dừng lại đột ngột. Nhà thì toàn thánh hóng, đm cả thèn Quyết cũng ngồi hếch mồm lên nghe chuyện. Ai cũng giục, nó lại tiếp:
- Xong ông ấy bảo em vào nhà vệ sinh...Mà em thì không buồn đái, ông ấy bảo em ngồi lên trên bệ rồi đi tiểu cho ông ấy xem.....
Đúng lắm thể loại khách mà chỉ trong phòng mới biết được. Không nghe nhân viên kể đố ai đoán được. Quỳnh mặt hơi đỏ:
- Lúc đầu em không chịu, ông ấy mới rút ví ra 500k bảo làm đi tí ông ấy cho. Mà đợt đó em cũng ngu thật, thấy tiền là em cũng chịu luôn. Vì nghĩ coi như đi tiểu bình thường...Thế là em cố ngồi trên đó tầm mấy phút cũng tiểu được. Ông ấy thì cứ ngồi bên dưới nhìn...Xong ông ấy cũng cho em 500 thật. Nhưng ông ấy đi cũng nhanh lắm..Chẳng hiểu sao lại thích xem cái đó làm gì...
Nó kể xong vẫn thấy ba mạng ngồi hóng, nó mới quát:
- Hết rồi...Bây giờ khách nào mà yêu cầu quá đáng là em bỏ về luôn..
Tôi với Hoa nghe xong không nói gì, mỗi thèn Quyết là cười ằng ặc. Thấy không ai cười nó vội ngậm mồm không cười nữa. Cái Quỳnh thì đỏ hết cả mặt mũi, tôi đánh trống lảng:
- À mà Hoa, em định mua điện thoại mới hay cũ. Mà mày dùng đen trắng đi đỡ phải xem phim.
Chủ đề được chuyển một cách nhanh chóng, Hoa trả lời:
- Em mua cũ thôi, ăn cơm xong anh chở em đi nhé...Nếu thiếu anh cho em vay được không..??
Tôi nhìn nó trêu:
- Vay trả lãi thì được, mà đùa thôi tiền em còn gửi đủ mua máy cũ. Dùng tạm bao giờ có tiền đổi 7 cho máu..
Nó cười cười rồi nói:
- Bố mẹ em sửa nhà xong vẫn thiếu tiền kia kìa. Em còn nhiều cái phải lo lắm...
Thèn Quyết ngồi nãy giờ phán câu xanh rờn:
- Anh nấu cơm sớm đi, em đói lắm rồi...Tối em còn có khách quen, về mấy hôm mà nó cứ gọi hỏi suốt.
Tôi đứng lên chuẩn bị đồ nấu cơm, Quỳnh chắc thấy mình dại dột sau khi kể ra câu chuyện xấu hổ đó. Nhưng nhờ nó kể mà tôi thấy mấy lão già hay có những sở thích quái đản. Sau những mái tóc hoa râm, điểm màu sương muối đó là Thú Tính nằm sâu không ai đoán được.
Nghĩ đến cái cảnh chúng nó đi làm phải thực hiện theo những yêu cầu bệnh hoạn của khách để lấy đồng tiền thật đáng xót xa. Những đồng tiền đôi khi cầm trong tay nhưng đầy tủi nhục không phải ai cũng biết. Nhưng vì tiền mà phải đánh đổi chúng nó cũng phải chấp nhận, có khi bắt buộc phải chấp nhận...Vì đằng sau còn nhiều sự Đe Doạ đến từ nhiều phía.