Tôi vẫn phải cố chịu đựng cái Phương trong suốt thời gian gần một tháng sau. Vẫn là cái tính ở bẩn không chịu dọn dẹp, nó ảnh hưởng đến cả những đứa khác. Vì phòng ốc ở chung mà con kia nó cứ xả rác như thế không ai chịu nổi. Mấy đứa nhân viên cãi nhau liên miên, tuy không dám to tiếng trong nhà nhưng tôi biết chúng nó ghét cái Phương cay
đắng. Nhất là mỗi bữa cơm nhìn nó thôi là muốn bỏ cmn bát.
Tết qua phải hơn tháng cái Dung mới gọi điện bảo sắp xuống. Tôi thì nghi ngờ nó đi làm chỗ khác suốt thời gian vừa rồi. Tại có lần nó post ảnh đi chơi nhưng do không chú ý tắt định vị nên tôi thấy cái ảnh có vị trí tại " Hà Nam ". Nhưng kệ nó thôi, đợt đó chỗ tôi vắng khách, với một người có biệt hiệu "*** Cao Su" như nó ngu gì mà ở lại. Giờ chỗ Hà Nam kia làm ăn đói kém nên nó mới gọi điện cho tôi bảo sắp xuống đây làm. Cũng hơi bực, vì mình đối xử với chúng nó không tệ, chăm lo đủ các kiểu nhưng bà chị tôi đã từng nói:
"Làm cái nghề này chỉ có mình vì chúng nó thôi, chứ đéo bao giờ chúng nó vì mình. Mình sa cơ khó khăn là chúng nó chuồn ngay."
Mà đúng thế thật, nhân viên thường không gắn bó lâu với chủ. Đứa nào tình nghĩa thì cũng được 1 năm là nó đi chỗ khác. Tại ở đâu thì việc làm ăn nó cũng chỉ có thời điểm. Chúng nó đi kiếm tiền cơ mà, chỗ nào kiếm được thì nó ở lại, không có khách là nó đi tìm bến đỗ mới với giá chuyển nhượng tự do luôn. Không gò ép, không mua bán cho nên đó là lẽ tự nhiên.
Chỉ khi nào chỗ mới sống khổ, không thoải mái thì chúng nó mới nhớ đến chỗ cũ. Cái câu "Nghề này nó Bạc" cũng ám chỉ cái bạc bẽo trong cách đối xử giữa người với người. Chúng nó ở nhà tôi dù không có khách, không đi làm thì vẫn đủ ngày hai bữa, nhưng chỉ cần sảy nhỡ ra cái gì là tụi nó xách vali lên đường đi luôn. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn phải nịnh cho cái Dung nó mau mau xuống để còn làm.
Vậy là hai hôm sau Dung ma ma đã đặt chân xuống quán, trong đêm hôm đó Hoa từ trên Yên Bái cũng đến nơi. Như thế quán tôi có đủ cả nếp lẫn tẻ, xinh như cái Trang có, chiều khách như cái Dung, cái Linh cũng có, mà nhàng nhàng như Hoa, Yến cũng làm được, cuối cùng là bẩn bựa như Phương vẫn góp mặt. Người đông đồng nghĩa với việc đồ đạc nhiều, tôi phải chia bọn nó làm hai phòng. Trước thì Yến- Phương ở một phòng, Trang- Linh ở một phòng. Bây giờ thêm Hoa với Dung thì phải chia ra mỗi phòng 3 người. Thực chất thì một phòng ở 5 người vẫn thoải mái, rộng mà.
Suy nghĩ mãi tôi quyết định để cho ba đứa: Linh-Trang-Phương ở một phòng, Hoa-Dung-Yến ở một phòng. Vì trước đây bọn cái Hoa, cái Dung cũng ở chung với nhau rồi. Thêm nữa tính cái Linh nó sạch sẽ, cho ở cùng cái Phương thì phòng ốc sẽ được dọn dẹp thường xuyên hơn. Cái Linh nhiều tuổi nên nó sống biết điều lắm, nhà tuy có máy giặt nhưng nó không bao giờ dùng, quần áo nó thay ra hôm nào nó tự tay giặt hôm đấy. Tôi có hỏi thì nó bảo:
- Máy giặt toàn quần áo của mọi người anh ạ. Ai cũng đợi nhiều nhiều mới giặt. Em thì em phải giặt luôn, với trên kia em giặt tay quen rồi.
Cái Linh nó ý thức bao nhiêu thì mẹ Phương vô duyên bấy nhiêu. Một hôm cả nhà đang ăn cơm mà cái Phương cứ vừa ăn vừa nói, cái Dung ngồi cạnh khó chịu quá mới bảo:
- Ăn thì ăn thôi, nhai xong rồi nói. Cứ nói trước mâm cơm thế này mất vệ sinh bỏ bà. Mồm thì.......
Định nói tiếp nhưng chắc không muốn cãi nhau nên cái Dung dừng lại. Ấy thế mà chỉ được một lúc sau nó lại vừa nói vừa ăn. Hôm đó tôi làm món thịt kho tàu với trứng cút, trứng cút thì tôi đã luộc chín bóc vỏ, sau đó rán lên cho nó dai. Đm con vẩu bình thường ăn như tàu há mồm, tự nhiên lúc nó gắp quả trứng cút không hiểu sao nó cho vào bộ nhá cắn một nửa, đúng kiểu quý tộc, mặc đù quả trứng chỉ bé như hòn dái gà. Tôi thì nghĩ chắc nó không cố ý đâu, nhưng nó cắn cái "Phụt". Nước thịt ngấm vào trong trứng trộn với lòng đỏ trứng bắn tung toé. Dung ma ma giật nảy cả mình, dùng tay sờ lên mặt:
- Zời ơi, con điên này...Ăn uống bắn hết lên mặt người ta thế này à.
Mặc dù cũng bực nó lắm, nhưng cả nhà đéo ai nhịn nổi cười với pha Bắn Trứng thần thánh xuất phát từ bộ hàm cóc vẩu kia. Cái Phương vội vã lấy giấy cho Dung lau mặt, nhưng cái Dung hất tay ra. Nó bỏ bữa cơm đi rửa mặt, cái Dung vừa đi là cái Phương lại ngồi ăn ngon lành như chẳng có gì xảy ra.
Ngày trước có cái Ngọc chăm chỉ, hay giúp tôi quét dọn nhà cửa thì khi Ngọc về tôi lại có cái Linh làm việc đó. Sáng nào dậy nó cũng quét nhà, lau bàn ghế. Chính vì tính nó sạch sẽ, tự giác như vậy nên tôi cho con mặt Lol kia ở chung phòng. Biết đâu lại thay đổi tính nết, nhưng cuối cùng tôi sai con mẹ nó rồi. Ở được tuần đầu tiên mọi chuyện vẫn ổn thoả, đợt đó khách cũng đông nhà cháy nhân viên. Đa số các quán khác nhân viên chưa xuống hoặc đéo thèm xuống. Lý do là vì quán tôi trả tiền nhân viên cao hơn, mà cách sống cũng thoải mái hơn. Ăn ít nhưng nó chắc, tham ăn thì chỉ được mấy miếng rồi nghẹn không nuốt được. Tham quá cuối cùng nhân viên nó đéo xuống làm nữa.
Nhiều đứa sống ở quán khác còn xin số chị em tôi hỏi muốn về nhà tôi ở, nhưng không được. Vì làm gì cũng phải theo luật, cho bọn nó về ở thì khác gì ỉa vào mặt nhau. Hay còn gọi là Cướp Hàng, sợ thì chẳng sợ đâu nhưng vì một hai đứa nhân viên mà quán xá không nhìn mặt, rồi ghanh ghét nhau nó không đáng. Thế nên chị tôi không nhận, mặc dù cũng thèm chảy cả dãi. Không những thế tôi còn khuyên chúng nó xuống làm cho chủ, vì dù gì cả khu mà vắng nhân viên thì khách nó cũng chẳng đi. Quán này có người, quán kia có người nó mới rôm rả, thế mới kinh doanh, làm ăn được. Chứ một quán có mấy người khách đi đông cũng chẳng có người mà làm. Bọn nhà tôi đợt đó cày ngày cày đêm, tưởng đang yên ổn mà tranh thủ kiếm tiền thì tôi nghe được cuộc nói chuyện của cái Phương với cái Yến:
- Làm ở đây một tuần nữa tao với mày đi lên Hà Nội đi. Trên đó có người quen, mà làm được lắm. - Cái Phương nói.
Cái Yến thì ngập ngừng:
- Chỗ này cũng tốt mà đang làm được, đi làm gì. Lên đó quen thì quen chứ cũng toàn người lạ. Mà chắc gì chủ ở đây người ta cho đi.
Con Phương nói quả quyết:
- Mình đến đây làm không thích thì mình đi chứ ai cấm được mình. Mày không đi tao cũng đi một mình.
À hoá ra con phản trắc này tính đường chuồn, thà nó nói cái lý do khác thì tôi còn thấy thương. Đây đúng kiểu giọng mẹ thiên hạ, không hiểu nó Ngu thật hay nó giả Ngu khi có cái suy nghĩ " Thích thì đi ai cấm..". Thêm nữa lại còn rủ người đi cùng, con này ăn gan Báo rồi. Nhưng tôi vẫn mặc kệ hai đứa chúng nó. Tiền của tụi nó tôi vẫn giữ, hai đứa nó làm được tháng nay thì cũng đủ thu hồi lại số tiền 13tr rồi. Nhưng bọn nó nghĩ đơn giản quá, không phải tự nhiên mà chúng nó có chỗ ở, có chỗ ăn uống đầy đủ, có khách để đi làm....Ngoan ngoãn thì ok, còn đã thích bướng không thiếu cách để mày biết điều.
Hàng tháng luật lá, phong bì không phải là ít. Với lại mở một cái quán như thế này không phải trại tị nạn lúc đói thì đến, ăn no xong thì đi. Nếu tôi mà là những bảo kê "Bình Thường" thì khi nghe câu chuyện đó chắc chắn con Phương phải bị đập cho gãy răng rồi.
Nhưng tôi là người không giải quyết việc theo cách bạo lực. Năm 2017 rồi, trước khi dùng nắm đấm cần bóp não cho nếp nhăn nó hoạt động trước đã. Đánh chúng nó thì quá đơn giản, chắc chắn chúng nó sẽ sợ. Nhưng chỉ là sợ lúc đó, thời đại bây giờ điện thoại đứa nào cũng có. Nó mà lần ra số điện thoại của xxx hay đơn giản hơn khi đi khách nó quỳ xuống van xin khách cứu nó với một câu chuyện bi thương: Anh ơi cứu em, em bị bán vào nhà này họ đánh em bắt em đi khách...Bla..bla. Thế là có cả rổ *** đến tháng chuẩn bị giáng vào đầu bạn rồi.
Thường thì nhân viên ít dám làm như thế, nhưng đó là những chỗ quản lý chặt chẽ, họ nuôi nhân viên trong nhà và khách đi tại gia luôn. Kín cổng cao tường, nội bất xuất ngoại bất nhập. Còn chỗ tôi giao thông thì tiện lợi, người thì đông. Nhân viên thì lượn như sinh viên phát tờ rơi. Đánh chúng nó là Ngu, vậy nhưng vẫn có quán đánh nhân viên như cơm bữa. Quán đó cách quán tôi hai quán, chủ là một ông dân xã hội.
Không biết đợt đó nhân viên nhà ông ấy làm sao mà ông ấy cầm côn đánh cho bắt quỳ xuống xin lỗi. Chứng kiến cảnh đó tôi thấy rợn cả tóc gáy. Không phải là sợ mà chỉ thấy dùng nắm đấm đánh một đứa con gái để nó hãi mình thì không đáng. Nghĩ thế nên tôi không bao giờ dùng bạo lực với nhân viên, có phải dùng thì tôi cũng không phải là người ra tay. Tôi luôn luôn đóng vai trò là người cầm cân nảy mực, là người đi thu dọn những cái mà chị tôi, hay đám đàn em của bà ấy để lại. Đó cũng là điều quan trọng trong một tập thể làm ăn. Tất cả đều nóng thì chóng chết, lúc nào cũng cần có một người giữ nhịp độ.
Riêng cái Phương đòi ứng nhiều tiền tôi không cho ứng, lý do thì không thiếu. Nó chỉ được phép ứng nhiều nhất là 1tr để mua đồ cần thiết. Còn ngoài ra tiền nó làm tôi giữ hết, những đứa kia thì vẫn bình thường. Đứa nào muốn gửi về thì tôi đi gửi hộ. Thời hạn một tuần từ ngày bàn kế hoạch với cái Yến đã qua, nhưng cái Phương không thể đi vì chưa lấy được tiền. Nó hậm hực với tôi lắm, nó biết tôi đang đì nó. Nhưng nó không làm sao được, tiền nó gửi lúc đó đã là gần 20tr. Tôi cũng nói chuyện qua với bà chị như này:
- Nó muốn đi thì để nó đi chị ạ, nhưng em sẽ giữ nó lại làm thêm 1 tuần nữa. Đồng thời tìm cách không cho cái Yến đi theo nó. Chỉ cho nó cút một mình thôi.
Ban đầu bà chị tôi không đồng ý, vì bà ấy bỏ tiền ra đưa nó về. Mới làm dc hơn tháng cho dù có lấy được vốn thì bà ấy cũng không chịu. Nhưng nghe tôi phân tích thiệt hại thì bà ấy cũng đồng ý. Với lại nhà giờ cũng có bọn cái Hoa cái Dung làm, thêm nó thì cũng chẳng được bao nhiêu. Có nó đồng nghĩa với việc phải chia khách cho nó đi làm. Tôi nói thêm:
- Số tiền 5tr mà chị mất cho nó em sẽ lấy lại. Dù sao tiền mình cũng cầm, với lại phải cho nó hiểu đây không phải cái chợ. Cái gì cũng có giá cả.
Tôi gọi cái Phương vào phòng nói chuyện, tôi lật bài ngửa với nó luôn:
- Em muốn đi chỗ khác làm đúng không..!?? Không phải giấu, tao biết hết rồi.
Nó nhìn tôi mặt thể hiện rõ sự sợ hãi:
- Không anh ạ, em chỉ tính vậy thôi chứ chưa đi. Ở đây làm tốt mà.
Tôi không văn vở:
- Làm một tuần nữa ở đây, lúc đó muốn đi đâu thì đi. Còn không thì không có tiền. Thế thôi. Làm đúng tao trả hết tiền cho mày đi.
Nó không nói năng gì, tôi đi ra ngoài trước. Nhưng chợt nhớ một điều chưa nói:
- À mà, mày đi thì đi một mình. Đừng có rủ rê ai. Không thì đừng có trách.
Sau hôm đó nó biết tôi không còn cần nó nữa, nó đi khách đã ít nay còn ít hơn. Nó toàn lấy lý do ốm với mệt không làm được. Bố con ngu,càng chống đối thì nó chỉ càng thiệt. Nó làm tôi chỉ nhìn thôi là đã muốn cho mấy đấm vào mặt. Tối hôm đó tôi nấu cơm cho bọn nó ở nhà ăn, còn tôi đi ăn với bạn. Vừa ngồi vào bàn thì cái Trang gọi điện:
- Anh ơi về nhà xem, chị Linh đánh nhau. Bọn em không can được.
Quán ăn cũng gần nhà nên tôi phóng xe về luôn, vào nhà thì thấy bàn ghế lộn xộn hết cả. Cái Hoa với cái Trang đang ôm cái Linh. Trên tay cái Linh còn cầm một con dao làm bếp của tôi. Tôi vội chạy vào giằng lấy dao trên tay cái Linh. Thấy tôi về thì chúng nó dừng lại. Tôi nói cái Dung đóng cửa quán rồi bắt đầu hỏi han sự việc. Cái Phương lúc này quần áo thì xộc xệch, mặt thì bị xước chắc do cái Linh nó cào. Đm nó tôi không về nhanh có khi con Phương còn bị chém. Tôi hỏi cái Linh:
- Làm sao mà đánh nhau...Chúng mày không biết cấm đánh nhau ở nhà rồi à.!!?
Cái Linh chỉ thẳng mặt cái Phương nói:
- Nãy ăn cơm xong em rửa bát, rửa xong vào phòng thấy nó ăn me rồi nhổ hộy ngay giường, em mới bảo nó nhặt đi. Nó không nhặt, xong em nói nó ở bẩn như con lợn. Ai mà chịu được. Xong nó chửi em là con không biết chữ, con mặt sẹo. Thế em mới đánh nó.
*** bố con hãm *** kia nói như thế nó cầm dao đòi chém cũng đúng. Dù gì tụi nó đều là con gái, đem cái nhan sắc ra dè bỉu đứa nào chẳng ức. Ngoài đời các mẹ bị chê Béo thôi là đã muốn rạch mặt cái đứa ác mồm kia rồi. Mà chung quy lại đều do con mặt *** kia ăn ở bẩn thỉu. Phần đã ghét, phần nó cũng sai nên tôi không bênh cái Phương. Nhưng hình như nó cố tình gây sự với cái Linh để kiếm cớ đi hay sao ấy. Nó vuốt lại tóc tai rồi nói:
- Em không ở đây được nữa, anh làm ơn thanh toán tiền rồi cho em đi. Ở đây ai cũng ghét em...
Tôi đang suy nghĩ thì cái Linh cũng nói:
- Em cũng không ở được với con ăn cắp này đâu. Còn ở với nó thì em còn phải đánh nó.
Nghĩ cảnh cái Linh cầm con dao cứ nhao vào đòi chém tôi cũng hết hồn. Không nghĩ nhiều nữa, đằng nào tôi cũng sắp cho con Vâu kia biến rồi. Giờ chỉ là cho nó cút sớm thôi, chứ cái Linh mà đi thì cái Trang cũng đi nốt. Không thể dại như thế được, tôi nói:
- Vậy cái Phương mày không muốn ở đây thì thu dọn quần áo đi. Tí tao thanh toán tiền cho mày. Mà mày đi luôn đi cũng được.
Nó không nói không rằng đi vào phòng xếp đồ cho vào vali luôn. Tôi bảo mấy đứa kia mở quán đi làm bình thường. Tôi vào phòng tính tiền cho nó thì nó làm được tất cả là 21tr300. Chắc nó cũng biết nên sáng nó ứng 300 bảo đi mua đồ. Vậy là còn 21tr, tôi lấy tiền cho vào phong bì rồi gọi nó sang nói:
- Từ hôm xuống đến giờ mày làm được 21tr. Cô mày nói mày vẫn nợ cô ấy 5tr nên nhờ anh giữ hộ. Vậy là mày còn 16tr chẵn. Tất cả trong đây, đếm lại đi.
Nó gân cổ lên cãi:
- Em không nợ tiền cô, sao anh trừ được.
Tôi không nói gì lấy điện thoại gọi vào số của chủ cũ nó:
- Vậy để anh gọi hỏi lại.
Bên kia chưa kịp bắt máy thì nó nói:
- Thôi thôi, anh tắt đi đừng gọi cho cô.
Tôi chỉ mặt nó:
- Mày đừng tỏ thái độ với tao, mày tin tao gọi con mẹ đấy xuống đây bắt mày về ngay bây giờ không..!?? Không có chỗ nào mà với cái thái độ của mày như này vẫn trả tiền cho mày đâu. Cầm tiền rồi đi mẹ mày đi. Vì mỗi mày mà quán xá loạn cả lên.
Nó nghe thấy thế thì lấy tiền, vào phòng kéo vali ra ngoài đợi taxi. Nó đi qua cả nhà không chào ai nấy một câu. Cái Yến nghe tôi to tiếng trong phòng cũng không dám nói câu gì. Chờ con mặt *** kia cút hẳn tôi mới nói chuyện với cả bọn. Lúc đấy cái Hoa với cái Dung đang đi làm. Tôi nói với cái Linh:
- Còn đánh nhau lần nữa thì anh cũng đuổi. Mà chúng mày nên nhớ đã đuổi thì không được lấy tiền. Sống thì đừng để nhau phải làm điều ác.
Tôi quay sang nhìn cái Yến:
- Mày nghe anh, ở lại đây đi làm bình thường, có khách thì kiếm tiền. Không anh vẫn nuôi mày ngày hai bữa. Đi theo con trở mặt ấy không khá được đâu. Còn cứ làm đi, ngoan ngoãn tụi mày chỉ có được thêm chứ không bao giờ mất.
Cái Yến nói nhè nhẹ:
- Em chỉ ở đây làm thôi, không đi đâu anh ạ...
Tôi có điện thoại của nhà nghỉ gọi, nghe xong tôi nói:
- Thế thì tốt, giờ em với cái Trang đi sang nhà nghỉ có khách họ mượn bên đấy. - Tôi nói với cái Yến.
Hai đứa nó đi làm còn mỗi cái Linh ở nhà, nhìn mặt nó như sát thủ, thêm cái sẹo ở đuôi mắt lại càng dữ. Nó bảo tôi:
- Con đó nó kiếm cớ để đi đấy anh ạ. Mấy hôm trước trong phòng em thấy nó nói chuyện với bạn bảo mấy ngày nữa nó lên.
Tôi cười:
- Anh biết rồi, a cũng định bắt nó làm đến tuần sau thôi. Nhưng thôi cho nó cút sớm cũng được. Loại đó chẳng làm được ở đâu đâu. À mà còn mày, mai đi mua dao mới cho tao. Không tao cho nhịn hết. Có con dao thái mà mày làm mẻ thế kia à...!!
Nó gãi đầu xong nói:
- Mai em đền....mà anh đừng kể chuyện đánh nhau cho chị nhé. Em sợ chị lắm.
Tất nhiên là tôi không kể rồi, vì tôi cũng tạt té đi ăn mặc dù chưa được miếng nào. Bỏ bê nhà cửa để xảy ra chuyện thì tôi cũng bị chửi. Nghĩ thế tí mấy đứa kia về tôi cũng phải dặn dò không được để chị biết chuyện hai đứa kia đòi chém nhau. Bọn kia thì nghe lời dạ vâng răm rắp, nhưng riêng con Dung chuyện nịnh *** kia thì tôi thấy không tin tưởng. Tôi nhìn nó nói:
- Mày mà kể với chị thì xác định ăn thịt kho dừa cả tháng.
Nó giật mình nhìn tôi:
- Điên à, em có điên đâu mà kể.
Thế nhưng cuối cùng bà chị tôi vẫn biết vì mấy thằng em bà ấy lúc nào cũng ngồi bên kia đường kể. Đúng mấy thằng hãm ***, thấy có chuyện thì đéo về can, chỉ giỏi tọc mạch. Công nhận bà chị có mấy thằng chó hóng kinh thật. Nhưng chẳng sao vì bà ấy vẫn công nhận, cách giải quyết của tôi là Đúng.
Về phần con Phương, bỏ lên Hà Nội được tầm 1 tuần xong gọi điện về cho tôi xin quay về làm. Tôi nghe điện thoại rồi cười bảo:
- Nhà anh giờ đông người lắm rồi em ạ. Mà toàn ăn tôm còn vỏ thôi. Không nhận em được đâu.
Nó nhắn tin thêm vài tin nữa kêu khổ sở này nọ. Nhưng tôi đã đọc và đéo thèm rep.