Sau khi chuyện cái Ngọc qua đi thì quân số của quán chỉ còn lại 6 người thêm tôi là 7. Người thì đã ít nhưng còn chia bè kết phái, ghanh ghé lẫn nhau. 6 đứa được chia làm 3 phe, mỗi bên 2 người. Khổ không biết có phải tất cả là do Trùng Hợp giống Sêp"ss hay không mà gần đây tôi viết cái gì cũng liên quan đến con số 3.
Hôm nọ quả Tam Xế cũng có ba thế lực hình thành thế chân vạc. Lần này chuyện trong quán cũng chia làm 3 phe, không ai nghe ai cả. Yên Bái một phe gồm có Hoa- Mỹ, Nghệ An một phe trong đó có Hương - Trang, ngày xưa thì Hà Giang cũng một phách có Mai- Ngọc, nhưng giờ Ngọc không làm ở đây thành ra Mai chung phe với Dung. Mà thế lại hợp, tính cái Mai thì ít nói, không quan tâm, chúng mày làm gì thì làm miễn không ảnh hưởng đến tao là được. Nó cặp với cái Dung là chuẩn rồi, cái Dung cũng thuộc dạng bán Bơ và chuyên làm Ngơ mọi tình huống, ghét nó nó cũng kệ, miễn ngày nào nó cũng đi trên 10 vé là nó cảm thấy yên tâm. Cái Dung thì phải nói là dã man về mặt đi khách, ở quán mọi người hay trêu nó, đặt biệt hiệu cho nó là "*** Cao Su". Ý nói con này đi không biết mệt là gì, cao su có ấn lõm khi buông tay ra nó lại quay về nguyên dạng. Hôm nào vắng khách, chưa đi đủ trên 10 vé là nó than, nó thở dài:
- Ui zời ôi, hôm nay vắng thế. Khách khứa thế này thì tiền đâu ra.....haizzzzzzzz...!!
Đm, nó thở một quả dài hơn ruột ngựa. Nghe chối tỉ mà không thể yêu thương nổi. Những lúc nó than như vậy tôi hay mở sổ ra xem hôm nay nó đi được bao nhiêu vé:
- Vãi cứt, mày đi được 9 vé trong khi bọn còn lại mỗi đứa mới được 5-6 mà mày kêu như trời sập. Nhìn đồng hồ xem giờ mới mấy giờ.....???
Nó ngước lên nhìn xong thở hắt ra câu:
- 11h20.....Muộn rồi còn gì......!!!
Nó vừa dứt mồm thì có một anh khách đi vào, nhìn cao to mỗi tội mặt hơi sần tí thôi. Vẫn là những câu mời chào đon đả như thường lệ. Mà công nhận làm cái đệt gì lâu nó cũng thành quen, ngày trước làm bếp lúc đầu cầm dao còn không đúng cách, sau thành thạo tôi có thế thái hành tây với tốc độ bàn thờ. Có lần cá cược mỗi đứa một túi hành tây tầm 20 củ thi xem thằng nào thái hết trước, vậy là tôi ăn của một thằng Đài làm cùng 2000 đài tệ. Bây giờ làm cai phò mời mọc, mồm mép nhiều quá đâm ra tôi tự thấy khả năng giao tiếp của mình như được buff lên tầm cao mới. Khách vào nhà là tôi chào cứ như một thói quen từ rất lâu rồi:
- Vào nhà đi anh, toàn em xinh tươi mà em nào cũng ngoan...( Lịt pẹ nói xong thấy thốn, 5 đứa kia còn ok chứ chọn mẹ Trang mà bảo ngoan tí lên phòng kiểu gì cũng lại trả về).....!! - Tôi chợt thấy mình đưa mồm đi chơi hơi xa mà không kịp gọi về.
Nhưng không, anh cao to mặt sần lướt qua một vòng rồi chỉ tay chọn cái Dung. May quá, anh chọn đúng người con mẹ nó rồi. Tôi nhìn sang cái Dung:
- Dung đứng dậy đi làm em ơi..!!!
Cái Dung nhìn khách cười rồi nháy mắt một cái. Tự nhiên gai ốc tôi nổi khắp người, như kiểu thằng nào vừa úp tay vào thùng đá xong bất ngờ sờ lên lưng tôi vậy. Vì sao...?? Vì tôi nhớ đến quả bùa Mắt Rắn mà chị tôi với mấy đứa kia đồn đại. Có khi nào nó là thật, khi mà cái Dung chỉ cần đưa mắt nhìn là khách chọn nó ngay. Mặc cho các em trẻ hơn, xinh hơn vẫn còn ngồi đó.
Cái Dung đi khỏi, mọi lời bàn tán mới bắt đầu. Tôi thì ngồi hóng như mọi lần, bình thường ngồi tụ tập đông hay đang giờ đi làm tôi bảo chúng nó hạn chế nói tiếng dân tộc. Vì khách nhiều người sợ gái dân tộc lắm. Có lần khách trả tiền rồi, vừa đi ra cửa thì cái Hoa gọi cái Mỹ bằng tiếng dân tộc câu gì đấy. Thằng khách hết hồn, quay lại bảo em có việc, cho em xin lại tiền lần sau em ghé. Nhưng tôi biết thừa là nó sợ gái dân tộc. Bằng chứng là không bao giờ thấy bố ấy quay lại nữa. Chắc các thanh niên sợ bị bỏ bùa nên sợ, với đi làm mà nói tiếng dân tộc người ta sẽ khinh cho. Làm cái này mới thấm câu "Có Tiền Nhưng Chưa Chắc Đã Có Học." Lắm ông có tí tiền vào là cao giọng lắm, toàn nói mấy câu khinh khỉnh. Loại đấy chỉ đôi ba câu là tôi đuổi khéo luôn:
- Quán em hết người, mấy anh đi chỗ khác chơi...!!? - Thế cho nó nhanh, nhân viên có đi bọn nó cũng hành cho nát người.
À còn chuyện bùa chú suy cho cùng thì tôi vẫn không tin. Nhờ bọn nó nói tiếng Kinh, cho nên trong giờ làm chúng nó nói chuyện gì tôi cũng nghe và hiểu được. Chúng nó ngồi với nhau kể về cái Dung:
- Bà Dung này không chừa một ai, không biết nhường nhịn gì đâu.
Tôi hỏi:
- Sao lại thế...Nó làm sao à..!??
Cái Hoa mới nói:
- Đợt anh chưa làm có thời gian vắng khách lắm. Mà nhà thì đông người, có hôm bà ấy đi được 12 vé rồi. Trong khi cái Mai còn chưa được vé nào. Chị mới bảo bà ấy đi vào trong nhà để người khác đi. Tại bà ấy cứ ngồi đây khách vào chỉ chọn bà ấy...
Nghe nguy hiểm vãi, tôi hỏi thêm:
- Thế sau đó sao...!??
Mai nói:
- Thì lúc đó nhà còn 3 người, em với cái Hoa, cái Dung. Chị bảo Dung đi vào, giới thiệu khách đi em...Khách cũng ok rồi. Nhưng bà ấy lại thò ra bảo lấy cái sạc, xong nhìn khách cười. Khách hỏi nhà còn em này nữa à..!?? Xong bảo không đi em nữa đi cái Dung cơ. Thế là chị phải chịu.
Cái Mai kể cái Dung đi về mọi người cũng nói, cái Hoa nó còn mắng:
- Chị đi được nhiều thì nhường cho người khác đi mở hàng, nó 8h tối còn chưa được vé nào mà chị làm thế à..!??
Cái Dung không vừa quay ra nói lại:
- Khách chọn thì tao đi, chứ tao ép à...Ai chẳng muốn kiếm tiền...Nhà tao còn hai đứa con chờ tao gửi tiền về kia kìa...!!
Nó nói thế cả nhà không ai thèm nói gì nữa, từ sau đó chị tôi phải cố gắng cân bằng giữa mấy đứa nhân viên, cũng họp cả lại phân tích, giáo huấn không thiếu cái gì:
- Nhà có mấy chị em, nhường nhịn nhau một tí, sau đứa nào đi được nhiều thì chị sẽ xếp cho đứa ít đi trước. Còn nếu khách vẫn chọn thì chị sẽ bảo đến tháng ko làm được.
Chúng nó cũng đồng ý, chị tôi ngoài mặt nói vậy thôi chứ bà ấy cũng thiên vị cái Dung lắm. Cũng phải thôi, nó khác nào con gà đẻ trứng vàng đâu. Đi làm không bao giờ có từ bật phòng, ngày mới xuống nó tuyên bố thẳng với chị tôi:
- Khách già, khách say, khách đập đá em đi được hết...Miễn có tiền là được.
Và từ đó đến nay chưa bao giờ nó làm sai với quả slogan bá đạo ấy. Chưa thằng nào lọt vào tay nó đi về mà chê cả. Nó đi khách thì chỉ có yên tâm tuyệt đối, các bác còn nhớ quả bo 7tr một đêm trên khách sạn chứ. Lại bảo không phải là nghệ thuật đi. Cùng cảnh đi làm nhưng nó lại hơn gấp đôi, gấp 3 người khác. Mà đối với chủ thì những nhân viên như thế quý còn hơn vàng, nó làm ra làm mà chơi ra chơi. Có nhiều hôm mình nó làm phải bằng hai đứa.Như thế không quý, không thiên vị làm sao được.
Chứ làm ăn như mẹ Trang, mang tiếng xinh nhưng không bằng một nửa cái Dung. Mẹ đấy thì chỉ anh nào chạy Ex là thích thôi, mà đéo hiểu Ex thì có cái nồi gì mà thích, đm lắm khách đi oto đến chọn nó cũng không đi. Vì mấy ông oto thì thường già, còn mấy thằng Ex thì trẻ, lại trẩu. Cái độ tuổi 98 khi đó mới 17-18 tuổi thì thích Trẩu là đúng rồi. Cho nên là xách dép cho Dung hết, khách đi Dung chỉ có quay lại tìm chứ không có chê. Chính vì thế mà cái Dung gần như bị cả nhà ghét, được cái nó biết nhưng cũng kệ. Tôn chỉ của nó là:
"Cơm ai nấy ăn mà việc ai lấy làm."
Nhưng ghét nhau thì ghét cũng chỉ nói sau lưng chứ ít khi thể hiện trước mặt để cãi nhau cả. Vì bọn nó không dám, cái gì ra cái đấy, quán làm ăn đâu phải cái chợ. Có quy định với luật lệ cả. Cấm chửi nhau đánh nhau ở nhà, đứa nào mà làm sai thì bà chị tôi đánh thẳng tay. Thoải mái nhưng cũng phải biết điều, cứ làm ăn đàng hoàng ngoan ngoãn thì thích gì cũng được. Đợt tôi mới làm được tháng đầu tiên bà chị tổ chức cho đi ăn đi chơi liên tục, bay nhảy cả đêm. Mỗi lần bay tầm chục người cũng không dưới 20tr. Nhưng trước khi đi chơi lần nào cũng nói:
- Chơi được thì phải làm được, không phải chơi xong mai về lại em không làm được.
Tiền oăn chơi bà chị tôi bao cả nhé, nói thế thôi chứ lần nào về cũng để chúng nó ngủ nghỉ đến 7-8h tối. Đứa nào không dậy mới phải gọi. Nhưng chúng nó cũng biết điều nên lần nào đi chơi về làm cũng căng hơn ngày thường. Kiểu sau một đêm có tí vitamin hung hăng nên hôm sau cày khoẻ. Cái Dung bị ghét nên đi chơi cũng bị soi, bọn kia nhân lúc phê pha toàn chụp ảnh dìm hàng rồi về nhà bỏ ra xem cười với nhau. Đấy là Dung và hai phe còn lại, tuy nhiên nội chiến không chỉ có thế, nó còn là những dòng hải lưu ngầm không cùng hướng. Phe Yên Bái cũng không ưa gì phe Nghệ An ( chi,mô, răng, rứa). Hai phe này không ưa nhau vì cách sống, cái Hương với cái Trang thì xinh hơn, trẻ hơn cho nên người yêu trên mạng nhiều hơn, chính vì thế trưa nào chúng nó cũng điện thoại hết anh này đến anh nọ, cứ rí ra rí roáy. Bọn kia không ngủ được, nói qua nói lại cuối cùng ghét nhau.
Bọn cái Hoa cái Mỹ nói cái Hương cái Trang không nghe. Bực mình mới vào bảo tôi, lại phải đứng ra phân giải, tất nhiên là tôi mắng hai đứa vô ý thức kia rồi. Tôi quát:
- Không ngủ để người khác ngủ, gọi điện thoại thì ra phòng khách. Chui hết vào đấy nói ai chịu được, lại còn cười to nữa. Từ sau ra ngoài mà buôn điện thoại không đập điện thoại đấy.
Sau đó thì ko đứa nào buôn điện thoại để phải cãi nhau nữa. Nhưng lúc ăn cơm thì chúng nó thái độ ra mặt, dại diện mỗi phe ngồi hai bên nồi cơm, tự đơm cơm,xới cơm cho nhau đúng kiểu: "Nước Sông Chổng Mông Vào Nước Giếng." Đm đúng bọn trẻ con nhìn mà hài, thế nên tôi mới nghi ngờ tuổi thật của cái bọn này. Nhiều lúc chúng nó cư xử như trẻ trâu 15-16 tuổi. Ngang ngược, bướng bỉnh, bất cần đủ cả. Riêng phe trung lập của Mai với Dung thì chẳng tham gia vào mấy cái trò vô nghĩa. Bọn đấy tuổi đời với tuổi nghề từng trải rồi, già dặn hơn hẳn. Hai đứa nó thây kệ bọn trẻ con, thích làm gì thì làm.
Ghét nhau là thế nhưng không đứa nào có tính tắt mắt hay chơi bẩn sau lưng nhau. Nôm na là sống có nghĩa khí, tôi được nghe lại câu chuyện cả nhà đồng tâm đánh "Giặc" - "Giặc" ở đây là Khách. Đại loại là hôm đó có một thằng đi chơi xong bùng tiền không trả. Thế là cả nhà toàn con gái kéo nhau sang nhà nghỉ đánh thằng kia, vũ khí thì toàn giày cao gót, với guốc năm phân. Nghe kể thấy thương thằng kia vl bị một đống nữ hội đồng không thương tiếc, cứ guốc nó bổ vào đầu. Đánh cho mà bỏ cả xe chạy, cái xe giờ tôi vẫn thấy gửi trong kho nhà nghỉ. Phải mấy tháng nay thằng kia không dám đến lấy. Chắc bỏ của chạy lấy người rồi. Sức mạnh của giày cao gót thật là vcl. Nghiệm lại thì đúng với câu " Giặc đến nhà đàn bà cũng Nện."
Mỗi đứa một tính, phải quản lý tất cả chúng nó lắm lúc cũng thấy đau đầu. Cứ chí choé, cạnh khoé nhau suốt ngày. Chính vì vậy đi đâu làm chúng nó thường rủ nhau đi, mà nếu một đứa đến chỗ làm mới thấy ổn là vài hôm sau kiểu gì nó cũng gọi 1-2 đứa bạn nó xuống. Quán tôi nhân viên toàn thế, lúc đầu cũng chỉ có 1-2 đứa, đối xử tốt chúng nó tự kéo người về cho mình. Nhưng cũng có lúc bọn nó về là lại kéo nhau về hết. Nhiều khi quán cũng cháy cả nhân viên vì bọn nó xin về quê là mấy đứa về cùng lúc.
Về mà xem ảnh chúng nó vào rừng nhặt củi, đi cày ruộng, mặc quần áo trên đông dưới hè mà cười phọt cả rắm. Nhìn éo thể tin nổi bọn nó trên đấy với bọn nó dưới này lại khác nhau một trời một vực như vậy. Nhất cái Hương, người thì bé bé, còi còi ấy thế mà về nhà nó địu cái bồ củi phải to gấp đôi người nó. Phải nói là khoẻ, tôi hay trêu nó là:
- Về nhà để làm Siêu Nhân đấy.
Con bé nói:
- Về nhà là phải làm chứ anh, ngồi không như này bị chửi chết.
Ở với chúng nó lúc thì tôi phải đứng ra làm quan toà, lúc thì phải nhẹ nhàng an ủi, lúc phải bảo vệ....Đây mới có 6-7 đứa, chứ như những chỗ khác có quán nuôi đến 2-30 đứa không hiểu còn mệt cỡ nào. Nhưng suy cho cùng nuôi ít mà lại tình cảm, nuôi nhiều theo kiểu gà công nghiệp thế kia thì làm sao mà sát xao quan tâm được. Cho nên quán tôi nó hơi khác quán khác ở mặt tình cảm là như vậy.......!!! Chứng kiến nhiều chuyện, nhiều việc của bọn nó tôi cũng thấy thích cái công việc không mấy làm hay ho mà mình đang làm hơn.......
- ----------------------
Chap sau tôi định viết về những cuộc đi đêm, ăn chơi với xxx, luật lá phong bì nhưng nghĩ lại thấy hơi Nguy Hiểm.....!!! Chắc có lẽ phải đổi chủ đề.......!!!!