“Hề Thủy.” Chu Trạch Kỳ hiếm khi nghiêm túc, khi không trêu đùa Hề Thủy, đôi mắt hắn sắc bén hẳn lên, ánh nhìn khiến người ta căng thẳng: “Sau này mua đồ cho anh, nhớ báo trước với anh.”
“Thứ nhất, qυầи ɭóŧ không phải mua thế này, em mua số lượng như kiểu nhập hàng về vậy.”
“Thứ hai, không cần mua đồ đắt thế đâu, em để dành tiền mà mua đồ ăn ngon, thứ em thích.”
Hề Thủy bị vẻ nghiêm túc của Chu Trạch Kỳ dọa một chút: “Ồ… vậy có cần trả lại không?”
“…”
“Em đã tặng anh rồi mà.”
“Được thôi, vậy lần sau em mua đồ cho anh, em sẽ báo trước.”
Trên mặt Hề Thủy còn in dấu răng của Chu Trạch Kỳ vừa cắn, có một chút máu. Chu Trạch Kỳ vừa rồi đã cắn hơi mạnh.
“Có thuốc không?”
Hề Thủy sờ mặt: “Có, có nhiều lắm.”
Dân nhảy múa và dân thể thao dễ bị thương giống nhau, vì vậy không chỉ nhà Hề Thủy mà cả nhà Chu Trạch Kỳ lúc nào cũng có sẵn thuốc trị thương, cầm máu và tan máu bầm.
Hề Thủy dẫn Chu Trạch Kỳ vào phòng, lấy từ tủ âm tường trong phòng tập một cái hộp thuốc.
Chu Trạch Kỳ vẫy tay ra hiệu cho cậu.
Cậu lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chu Trạch Kỳ ngồi xổm trước mặt Hề Thủy, lôi từ hộp thuốc ra một tuýp thuốc mỡ, chưa vội mở ra mà đột ngột đưa tay sờ bụng Hề Thủy: “Hôm nay em ăn bao nhiêu rồi?”
Bàn tay của Chu Trạch Kỳ rất to, lại ấm, làm Hề Thủy rụt bụng lại: “Em ăn không nhiều lắm, đúng rồi, ông chủ tặng em hai phần thạch băng, lát nữa em cho anh một phần.”
“Sao không cho anh cả hai?” Chu Trạch Kỳ thu tay lại, chậm rãi vặn nắp thuốc mỡ: “Em ra ngoài ăn với người khác, mang về còn giữ lại một nửa cho mình?”
Hề Thủy thấy Chu Trạch Kỳ lại bắt đầu tính toán với mình rồi.
Cậu đưa tay sờ mặt Chu Trạch Kỳ: “Thế thì cả hai phần đều cho anh.”
Cậu chạm rất nhẹ, khiến người ta liên tưởng đến dáng cậu khi múa, lướt nhẹ qua không khí, khác hẳn với mỗi lần Chu Trạch Kỳ nhéo, véo hoặc cắn cậu.
“Anh có cần thạch băng không?”
“……”
“Mặt.” Chu Trạch Kỳ nói ngắn gọn.
Hề Thủy lập tức rướn mặt lên cho Chu Trạch Kỳ bôi thuốc, cậu chớp mắt, nhìn lông mi của Chu Trạch Kỳ: “Lông mi của anh dài ghê đó.”
“Trả lời câu hỏi của anh trước đã.” Chu Trạch Kỳ khẽ cười: “Đừng hòng chuyển chủ đề.”
“Ồ, được rồi.” Hề Thủy đáp.
Bôi thuốc xong, Hề Thủy cũng đã nghĩ xong cách giải thích tại sao lại đi ăn với Vân Sơ.
“Trước đó em có nói với Tiểu Kim, em muốn yêu đương…” Hề Thủy chậm rãi nói, trong đầu nhanh chóng xâu chuỗi lại những lý do có thể thuyết phục được Chu Trạch Kỳ: “Thế là Tiểu Kim đi tìm bạn thân của cậu ấy, nhờ bạn thân của cậu ấy giới thiệu đối tượng cho em.”
Hề Thủy nhạy cảm nhận thấy rằng sau khi cậu nói xong, mặt Chu Trạch Kỳ đột nhiên lạnh tanh.
Không khí xung quanh cũng trở nên ngột ngạt, khiến Hề Thủy không kìm được mà nuốt nước bọt.
Cậu tiếp tục: “Thật ra, em muốn yêu anh chứ không phải người khác, nên em đã nói rõ với Vân Sơ rồi, và em cũng hứa sẽ mời cậu ấy một bữa. Hôm nay đúng lúc đi mua quà cho anh nên tiện thể mời cậu ấy ăn luôn.”