[Anh Chu, tôi và mấy người đi ăn lẩu, hình như gặp bạn trai của anh, anh xem có phải không?]
Ảnh chụp rất mờ, có thể thấy là chụp từ xa.
Trong ảnh là góc nghiêng của Hề Thủy.
Mặt chính diện của Vân Sơ.
Cùng với lưng của Lâm Tiểu Kim.
Họ nhận ra là Hề Thủy không phải vì là bạn trai của Chu Trạch Kỳ, mà bởi vì trong trường không ai không biết đến Hề Thủy.
Chu Trạch Kỳ nhìn bức ảnh một lúc, mặt không biểu cảm, ném điện thoại sang một bên, nhìn vào bàn ăn đã nguội lạnh, nghĩ về ngày hôm qua, khi Hề Thủy hồ hởi nói rằng sẽ ăn cơm cùng mình mỗi ngày.
Một lúc sau, Chu Trạch Kỳ đập mạnh chiếc gối ôm hai lần.
Đáng chết thật.
.
Gần mười giờ, Hề Thủy mang theo một chiếc túi giấy to quay về.
Cậu đi thẳng đến gõ cửa nhà Chu Trạch Kỳ.
Trên mặt đầy vẻ mong chờ.
Chờ mãi không ai mở cửa.
Hề Thủy nghĩ ngợi, rồi ghé sát vào mắt mèo cửa, gọi nhỏ: "Chu Trạch Kỳ, mở cửa đi."
"Mở cửa đi, anh có ở nhà không?"
Hề Thủy định lấy điện thoại ra gọi Chu Trạch Kỳ, nhưng phải lục mãi trong cặp mới lấy được điện thoại ra, lúc bật lên thì phát hiện điện thoại đã hết pin.
Thôi về nhà đã.
Hề Thủy về nhà sạc điện thoại, sau đó mang theo túi quà chạy ra ban công nhỏ ở phòng tập.
Nhìn thấy nhà Chu Trạch Kỳ tối om, đã hơn mười giờ, có lẽ Chu Trạch Kỳ đã đi ngủ.
Hề Thủy cầm túi quà, không biết làm cách nào để đưa cho Chu Trạch Kỳ.
Cậu đứng do dự trên ban công, vẫn muốn đưa quà ngay bây giờ.
Hề Thủy tiến sát đến mép ban công, nhìn xuống, cao quá!
Cậu cau mày, đặt túi giấy lên lan can ban công, chuẩn bị trèo lên, nhảy qua, dù sao thấy Chu Trạch Kỳ nhảy qua nhảy lại cũng khá đơn giản.
Khi cậu vừa bám tay lên lan can, thì cửa kính trượt "rầm" một tiếng mở ra từ bên trong. Chu Trạch Kỳ với khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ bước ra, “Em đang làm gì vậy?”
Hề Thủy bị giật mình, vẫn giữ nguyên tư thế, “Sắp nhảy qua rồi.”
“...”
Chu Trạch Kỳ đứng đối diện, chống một tay lên lan can, dễ dàng nhảy qua bên Hề Thủy. Hắn túm lấy cánh tay của Hề Thủy, kéo cậu xuống, ép vào tường, "Em không sợ độ cao à?"
Hề Thủy cảm nhận được Chu Trạch Kỳ không bình thường, cậu nhỏ giọng đáp, "Em mua quà cho anh, muốn tặng ngay cho anh."
Hiện tại Chu Trạch Kỳ không quan tâm đến quà cáp.
Ánh mắt hắn đen kịt, không hề có chút ý cười, "Sao không nghe điện thoại của tôi?"
"Tại sao lại đi ăn với người khác mà không nói với anh một tiếng?"
Hề Thủy cảm thấy Chu Trạch Kỳ đang giận, cậu vội vàng giải thích, "Điện thoại em hết pin, vừa mới sạc xong, đi ăn chỉ là tiện thể thôi, em đi để mua quà cho anh."
Chu Trạch Kỳ im lặng nhìn Hề Thủy.
Hề Thủy căng thẳng, có chút sợ hãi.
Cậu lắp bắp hỏi: “Nếu anh giận thì... chúng ta chia tay à?”
Chu Trạch Kỳ tưởng mình nghe nhầm.
“Trên phim người ta toàn thế, cãi nhau rồi chia tay. Anh... anh cũng muốn chia tay với em sao?”