Đúng là Chu Trạch Kỳ đối xử tốt với anh, anh cũng nên đối xử tốt với Chu Trạch Kỳ.
Trong giờ nghỉ sau buổi học, Hề Thủy lên mạng tìm ý kiến về cách chọn quà cho người yêu.
[Cứ xem anh ta thích gì mà mua thôi.]
[Đàn ông chẳng phải chỉ có vài món thôi à, dao cạo râu, thắt lưng, giày dép, không thì mua cho anh ta gói thuốc lá cũng được.]
Thuốc lá là gì? Trong nhà Hề Thủy không có ai hút thuốc, mà hình như Chu Trạch Kỳ cũng không hút thuốc vì lúc nào miệng hắn cũng thơm tho, không có mùi thuốc lá.
[Cái này toàn những kẻ ki bo mới hỏi, nếu đã biết thì đã mua từ lâu rồi.]
[Cậu chủ thớt cho xin cái ngân sách nào.]
Hề Thủy suy nghĩ một chút.
“Hai mươi ngàn.”
[Ôi trời, không cần mua quà nữa, gửi cho anh ta hai mươi ngàn luôn đi cho nhanh.]
[Hai mươi ngàn thì mua gì chẳng được.]
[Chắc nói khoác chứ gì.]
Hề Thủy trả lời rất nghiêm túc: “Không phải, đây là toàn bộ tiền sinh hoạt và tiêu vặt của mình trong cả tháng.”
Chủ đề bắt đầu đi lạc dần, cư dân mạng hỏi Hề Thủy có còn cần người yêu không.
“Không cần nữa.”
Thế là họ hỏi Hề Thủy có ngại có thêm vài người yêu nữa không.
Hề Thủy đáp: "Mình ngại, người yêu của mình cũng ngại."
Chủ đề càng ngày càng lạc lối, Hề Thủy biết sẽ không hỏi được câu trả lời nữa, liền thoát ra và hỏi thẳng Chu Trạch Kỳ xem anh thích gì.
Lúc này chắc Chu Trạch Kỳ đang ngủ, vì hắn vừa thi đấu xong.
Chiều tối Hề Thủy mới nhận được câu trả lời của Chu Trạch Kỳ.
“Anh thiếu vài cái qυầи ɭóŧ.”
Hề Thủy đang nghịch điện thoại, tò mò hỏi: “Sao anh lại thiếu qυầи ɭóŧ được?”
“Bị rách rồi.”
“Chật rồi.”
“Không thích nữa.”
Hề Thủy chỉ trả lời đúng một chữ “Chật”, rồi gửi một tin nhắn thoại chậm rãi, giọng có chút kinh ngạc, kèm theo chyr1 nghi hoặc: “Anh… ấy, vẫn còn phát triển à?”
Chu Trạch Kỳ mở tin nhắn thoại, bật loa ngoài rồi để điện thoại sang một bên.
“Anh... ấy, vẫn còn đang phát triển à?”
Chu Trạch Kỳ ngồi trên mép giường, đang mặc dở chiếc áo thun, vừa nghe thấy câu thoại đó thì lập tức kéo áo xuống, cảm thấy giật mình trước câu hỏi bất ngờ của Hề Thủy.
Hắn gõ một dòng tin trả lời.
[Muốn biết thì tự đến quan sát.]
Gửi xong, phía bên kia vẫn hiện đang nhập tin nhắn.
Chu Trạch Kỳ gần như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đỏ bừng và dáng vẻ ngượng ngùng, luống cuống của Hề Thủy.
Chỉ vài giây sau, Hề Thủy đã trả lời.
[Thôi khỏi, ngại lắm. Nếu thực sự phát triển được thì em tự quan sát bản thân cũng như nhau thôi.]
Chu Trạch Kỳ: “...”
Ngốc nghếch.
.
Hề Thủy tiếp tục lên lớp. Lớp học kỹ thuật buổi chiều kết thúc vào lúc 3:30, cậu ở lại phòng tập để luyện màn vũ điệu đơn trong đoạn cuối cùng của "Vũ Cơ" thêm một lần nữa.
Sân khấu cuối là một đoạn dốc nghiêng, cậu cần chạy quanh sân khấu, chủ yếu là các động tác nhảy lớn, đà chạy không được quá dài, tiếp đất phải vững vàng, và trong không trung phải giữ cho các động tác và biểu cảm trên mặt đồng nhất với mặt đất.