Chương 22

“Alo?” Giọng Hề Thủy yếu ớt, cậu cảm thấy như sắp nôn tiếp.

“Mạnh Khoa Văn vừa nói Lâm Tiểu Kim bị ngộ độc thực phẩm phải đưa đi bệnh viện, cậu có sao không?” Giọng trầm thấp của Chu Trạch Kỳ vang lên từ đầu dây bên kia, khiến Hề Thủy cảm thấy như cảnh vật trước mắt mình đang mờ dần.

Trong đêm tối kéo dài, vẫn có người luôn quan tâm đến cậu.

“Tôi… tôi có sao…” Hề Thủy yếu ớt đáp, gần như thì thầm: “Chu Trạch Kỳ, anh đang ở đâu…”

Cơn gió mát lành thổi qua, cánh cửa ban công bị người ta phá mạnh từ bên ngoài, ổ khóa rơi xuống đất.

Hề Thủy nằm gục trên mép giường, dạ dày đau nhức cùng cơn buồn ngủ giằng co, cậu mơ màng thϊếp đi. Khi nghe thấy tiếng động lớn từ phòng tập, cậu bừng tỉnh nhưng rồi lại nằm xuống, lẩm bẩm: “Đi đi thôi, nhà này còn gì để trộm nữa đâu.”

Bóng đen bước vào phòng ngủ, nghe thấy tiếng lẩm bẩm lí nhí của Hề Thủy nhưng không nghe rõ cậu nói gì.

Hề Thủy đau đến toát mồ hôi lạnh, tóc mái trước trán ướt đẫm, không còn vẻ linh hoạt như thường ngày. Một con thiên nga nhỏ yếu đuối xuất hiện trong tầm mắt của Chu Trạch Kỳ.

Hề Thủy cố gắng xoay đầu lại, bóng đen từ mờ nhạt trở nên rõ ràng. Khi cậu nhận ra là ai, Chu Trạch Kỳ đã cúi xuống, bế cậu từ trên giường lên: "Tôi gõ cửa mà em không nghe thấy à?"

Chu Trạch Kỳ tiện tay lấy một chiếc áo len từ tủ đầu giường rồi tròng lên đầu Hề Thủy. Hề Thủy tự mình luồn tay vào ống tay áo, giọng nói uể oải: "Anh vào bằng cách nào?"

Chu Trạch Kỳ kể cho Hề Thủy nghe cách hắn đi vào.

Hề Thủy im lặng hai giây rồi nói nhỏ: "Cách đó không đúng đâu."

Khi Hề Thủy mặc xong quần áo, chưa kịp nhận được phản hồi của Chu Trạch Kỳ thì cậu đã bị Chu Trạch Kỳ bế lên, một tay vòng qua lưng, tay kia luồn dưới chân.

"Nếu em không thích thì báo cảnh sát?" Giọng Chu Trạch Kỳ không lộ rõ cảm xúc.

Hề Thủy đau dạ dày dữ dội, cậu nhíu mày, má áp vào ngực Chu Trạch Kỳ, nghe nhịp tim mạnh mẽ và đều đặn của đối phương. Cậu nhắm mắt lại, yếu ớt nói: "Chúng ta đang yêu nhau mà, anh làm gì cũng được."

Chu Trạch Kỳ cúi xuống nhìn Hề Thủy, ôm cậu chặt hơn.

Xe của Ngô Phong Dực đậu trước cổng khu chung cư, chính xác mà nói là xe của anh trai cậu ta. Anh trai Ngô Phong Dực đang làm việc tại sân vận động, đúng ca trực. Chu Trạch Kỳ vội vã qua đây nên Ngô Phong Dực mượn xe của anh trai rồi chạy đến.

"Không đi nổi nữa à?" Ngô Phong Dực nhìn thấy Hề Thủy được bế ra, thầm nghĩ con thiên nga nhỏ này yếu quá.

Nói xong, cậu ta liếc mắt lên, bắt gặp ánh nhìn của Chu Trạch Kỳ thì nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

"Chà, thì ra cậu không nỡ để cậu ấy tự đi."

Ngô Phong Dực mở cửa xe.

Chu Trạch Kỳ cẩn thận đặt Hề Thủy lên ghế, rồi tiện tay kéo một tấm chăn mỏng phủ lên người cậu.

Ngô Phong Dực chỉ im lặng.

Chu Trạch Kỳ ngồi bên cạnh Hề Thủy ở ghế sau, Hề Thủy dựa vào vai hắn, ôm chặt một chiếc bình giữ nhiệt, uống một ngụm nhỏ rồi mới nhớ ra hỏi: "Cái này của ai?"