Chương 21

Không phải vì đồ ăn thực sự khó ăn.

Mà bởi vì phần lớn sinh viên Kinh Vũ phải giữ dáng, nên căng tin phục vụ chủ yếu những món ăn ít chất béo, ít carbonhydrate, hoặc thực đơn giảm cân khác. Món ăn bình thường thì vẫn có nhưng không nhiều và phần lớn sinh viên cũng không chọn những món đó.

Hề Thủy lấy một hộp salad rồi liếc qua chỗ thịt bò cay xé phía cửa sổ.

Lâm Tiểu Kim thấy vậy liền cầm một hộp lên: “Chúng ta mỗi người một nửa.”

“Được!”

Buổi chiều, tầng mây trên bầu trời dần tan bớt, ánh nắng chói chang len lỏi qua những mảng mây vẽ ra một viền vàng óng ánh, nhưng phần lớn bầu trời vẫn u ám.

Hề Thủy ăn rau trong miệng, nhưng cậu nhai rất từ tốn, một miếng phải ăn rất lâu mới xong.

Cậu đặt nĩa xuống, nuốt chậm nhai kỹ rồi nhìn xung quanh.

Lâm Tiểu Kim: “…”

“Tao không cần phải tuyên bố chủ quyền nữa rồi.” Hề Thủy nuốt miếng rau, uống một ngụm nước và nói với Lâm Tiểu Kim.

Lâm Tiểu Kim đáp: “Đúng vậy, Chu Trạch Kỳ đã tuyên bố chủ quyền rồi còn gì.”

“Thật sao?”

“Mày không nhận ra à?”

Hề Thủy thực sự không nhận ra.

Cậu cầm lại nĩa, bắt đầu ăn tiếp: “Anh ấy đến đưa cho tao sô cô la thôi mà.”

“Nhân tiện tuyên bố chủ quyền luôn.”

“Tuyên bố chủ quyền phải hôn tao sao?” Hề Thủy thắc mắc, sao không hôn môi, mà chỉ hôn má… cảm giác như bị lỗ vậy, dù lý trí của Hề Thủy nói rằng không nên nhưng cảm xúc lại khiến tim cậu bối rối đập nhanh.

“Đương nhiên rồi, không thì định kết nghĩa huynh đệ chắc?”

Lâm Tiểu Kim nói, mồm nhai nhóp nhép: “Chúng ta thiếu tinh bột nhỉ?”

Hề Thủy gật đầu: “Quên lấy rồi.”

“Tao có trong ba lô, bánh mì tao mua từ tuần trước vẫn còn chưa ăn.” Lâm Tiểu Kim lục trong ba lô và lấy ra một chiếc bánh mì ngũ cốc nguyên hạt.

“Bánh từ tuần trước á? Còn ăn được không?” Hề Thủy hỏi.

Lâm Tiểu Kim kéo túi tìm ngày hết hạn: “Mai mới hết hạn, vẫn còn ăn được.”

Bánh mì được chia đôi, Lâm Tiểu Kim ăn phần lớn, còn Hề Thủy ăn phần nhỏ. Hề Thủy cầm bánh mì, mắt sáng lên: “Bánh mì nguyên cám này còn được rắc một lớp đường bên trên nữa!”

Chu Trạch Kỳ quả thực không ở nhà, đèn ở phòng bên cạnh chưa bao giờ sáng.

Giữa đêm, Hề Thủy tỉnh giấc, cậu nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài. Cậu chưa kịp nhìn xem mấy giờ thì dạ dày bỗng co thắt dữ dội. Cậu ôm bụng nằm bệt trên mép giường, nước mắt không kìm được mà trào ra, cảm giác buồn nôn mạnh mẽ từ cổ họng dâng lên.

Hề Thủy gục xuống mép giường, nôn thốc nôn tháo tất cả những gì đã ăn vào buổi chiều.

Cậu đã nói rồi mà!

Chiếc bánh mì đó!

Không thể ăn được!

Cậu cố gắng vùng vẫy nhiều lần nhưng không thể ngồi dậy nổi. Thường xuyên phải kiểm soát chế độ ăn uống, dạ dày của cậu vốn dĩ đã không khỏe, lần này đau đến mức như muốn cướp đi mạng sống của cậu.

Điện thoại đổ chuông bên cạnh gối.

Hề Thủy choáng váng, với tay mò mẫm tìm điện thoại. Cậu liếc nhìn thời gian, mới chỉ một giờ sáng.