Hề Thủy bước về phía Chu Trạch Kỳ, cúi đầu nhìn khoảng cách giữa hai người rồi tiến lại gần hơn.
Chu Trạch Kỳ nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cậu, kéo cậu đứng vào giữa đôi chân của mình.
Hề Thủy không kịp phản ứng, nhưng cậu cũng không còn bị giật mình như trước nữa mà mơ hồ nhận ra rằng Chu Trạch Kỳ là người rất mạnh mẽ.
"Khoảng cách này vừa đủ rồi." Hề Thủy mỉm cười hài lòng.
Cậu chủ động cúi xuống, nhẹ nhàng đặt đôi môi của mình lên môi Chu Trạch Kỳ. Chu Trạch Kỳ ngước nhìn lên trần, ánh sáng từ chiếc đèn pha lê trên trần nhà phản chiếu trong mắt hắn, sáng như hai ngọn lửa nhỏ.
Hề Thủy có hơi ngại ngùng không dám đối diện với hắn.
Cậu kéo khoảng cách ra một chút, nói khẽ: "Anh hôn tôi đi."
Lông mi của Hề Thủy thấm đẫm nước mắt vừa dài và dày, mềm mại như những chiếc lông vũ óng mượt. Chiếc dây buộc tóc màu trắng của cậu trông như chiếc lông vũ của một chú thiên nga trắng nhỏ.
Chu Trạch Kỳ thấy cậu nôn nóng thì bật cười, vòng tay ôm lấy eo của Hề Thủy. Chỉ trong chớp mắt, Hề Thủy đã ngồi ngay ngắn trên ghế, Chu Trạch Kỳ cúi xuống nhìn cậu với đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên, miệng hơi hé mở.
Gương mặt của Chu Trạch Kỳ được phóng to ngay trước mắt, Hề Thủy lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lưỡi cậu bị Chu Trạch Kỳ cuốn lấy, cảm giác tê dại và râm ran lan khắp miệng. Hề Thủy muốn đẩy hắn ra, nhưng không thể khống chế bản thân mà hòa nhịp theo anh.
Trên bức tường đối diện với gương trong phòng tập có treo một chiếc đồng hồ, tiếng tích tắc vang lên rõ ràng. Hề Thủy không bị cận thị, nhưng giờ đây những con số trên đồng hồ cũng dần trở nên mờ nhạt.
Chu Trạch Kỳ từ từ buông cậu ra, khẽ cắn nhẹ vào khóe môi rồi dùng lưỡi liếʍ mạnh vào nơi vừa cắn.
Nước bọt nóng hổi như khiến Hề Thủy muốn tan chảy.
Chu Trạch Kỳ dùng đầu ngón tay bóp nhẹ vào vành tai của Hề Thủy. Vành tai trắng nõn lập tức ửng đỏ, rồi dần dần nhạt đi.
"Sao em không đáp lại anh?" Chu Trạch Kỳ nhìn thẳng vào Hề Thủy.
Ánh mắt của anh khiến Hề Thủy có cảm giác mình như một chú thỏ bị săn đuổi, không thể chạy trốn, như một chú chim nhỏ không thể bay lên.
Hề Thủy theo phản xạ liếʍ môi còn vương nước bọt lấp lánh, đôi mắt ngập tràn sương mù do nụ hôn để lại, lúng túng đáp: "Ơ, còn phải đáp lại sao? Đáp lại thế nào?"
"Tự mình học đi."
Chu Trạch Kỳ vừa nói xong, nhận thấy ánh mắt của Hề Thủy đang lén liếc về phía sau lưng mình.
"Kia là bạn của tôi." Hề Thủy nói.
Chu Trạch Kỳ quay đầu lại, phát hiện ban công nhỏ đã bị Ngô Phong Dực và những người khác chen chúc kín chỗ. Khi bị phát hiện, họ lập tức tản ra như chim chóc. Ở nơi Hề Thủy không thấy, Chu Trạch Kỳ khẽ nghiến răng, rồi quay lại với vẻ thản nhiên, ung dung.
"Tôi về trước đây."
"Thực ra tôi định nói chuyện với em một chút."
"Nhưng thế này cũng không tệ."