Chương 9

Tiếng quát lớn vang lên, một tấm nghiên mực khổng lồ lập tức xoay tròn, mang theo lực lượng của hàng tỉ quân lính đột nhiên đánh về phía Kỳ Hoan Hoan.

Kỳ Hoan Hoan không tránh không né, tập hợp tất cả lực lượng vào một quyền, không có bất kỳ loè loẹt nào, đánh thẳng ra.

Nắm đấm màu vàng chảy xuống chạm vào nghiên mực to lớn, giống như là một hạt cát rơi vào trên ngọn núi, mềm và rất mãnh liệt.

Nhưng trong một cái chớp mắt tiếp theo, cơ thể khổng lồ như núi của Ma Nghiễn lại chia năm xẻ bảy mở ra, khí thế nắm đấm màu vàng không giảm, sau khi đánh xuyên qua nghiên mực thì đánh mạnh vào trên binh khí có hình bút lông.

Binh khí theo âm thanh bị nghiền nát!

Quyền thế lại chưa tiêu tan.

Pháp bảo bản mệnh tổn hại, làm cho Liên Vũ liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi.

Hắn hậu tri hậu giác phát hiện mình khinh địch, nhưng trong lòng lại không có sợ hãi.

Hắn nhanh chóng phân tích, một quyền này của đối phương liên phá hai đạo pháp bảo của mình, dư uy có lẽ đã không còn dư thừa bao nhiêu.

Chỉ cần mình có thể ngăn cản, chưa chắc không có cơ hội phản công!

Dầu gì thì phía bên cạnh mình còn có Huyết Ma Bà tiếp ứng nữa.

Nhìn thấy học trò Tu La kia lựa chọn cứng rắn với mình, khóe môi Kỳ Hoan Hoan hơi cong lên.

Nàng âm thầm lấy ra Cổ phù giấu ở trong lòng bàn tay, sau đó lại lần nữa tăng tốc.

Tất cả những điều này nói ra rất dài dòng, nhưng từ khi Liên Vũ lấy ra Ma Nghiễn lại đến khi ra tay tiếp quyền, chỉ là chuyện trong chốc lát.

Hai quyền đánh ra, âm thanh xương cốt đứt gãy làm người ta sợ hãi lập tức truyền ra.

Liên Vũ trừng to hai mắt đã trải rộng tơ máu, nhìn cánh tay của mình nát đi từng khúc từng khúc.

Đau đớn khó nói lên lời đồng thời sinh ra ở thân thể và thần hồn, giống như là liệt hỏa thiêu tâm, thiêu đốt không chỉ là xá© ŧᏂịŧ, mà còn là bản nguyên của sinh linh!

Tới lúc này, Liên Vũ mới xem như thực sự nhận rõ chênh lệch thực lực của mình và đối thủ.

Sợ hãi và phẫn nộ cùng nhau tới, hắn cắn chót lưỡi thôi động lực lượng tinh huyết nhanh chóng rút lui, hoảng sợ hô to:

"Huyết Ma Bà! Còn không mau ra tay đi, nếu như ta có chuyện gì không may, mẹ nó, ngươi đừng hòng sống tốt hơn!"

Lời còn chưa dứt, một tấm lưới do hàng triệu hàng triệu tơ máu dệt thành đã xuất hiện trên đỉnh đầu Kỳ Hoan Hoan.

Quy mô Huyết Võng kém xa so với phương Ma Nghiễn lúc trước, lại như thiên la địa võng, cho người ta một loại cảm giác tránh cũng không thể tránh.

Huyết Võng lập tức bao bọc con mồi lại, co nhỏ lại giữa không trung thành một khối huyết nhục giống như trái tim, liên tục nhảy lên.

Nguy cơ tử vong mãnh liệt đến đỉnh điểm đập vào mặt, vẻ mặt Kỳ Hoan Hoan cứng lại, không chút do dự bóp nát Cổ phù trong lòng bàn tay.

Phù văn lóe lên, trong chốc lát, vị trí của nàng và Liên Vũ đã tiến hành trao đổi.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong máu thịt nhảy ra, nhưng rất nhanh đã bị cắn nuốt.

Huyết Ma Bà làm sao cũng không ngờ rằng từ trước đến nay, mọi việc của mình đều thuận lợi mà sát chiêu lại bị người khác lợi dụng ngược lại.

Cảm nhận được Kỳ Hoan Hoan đã khoá chiến ý trên người mình, lão quả quyết trụ trượng rút lui, định thoát khỏi chiến trường này.

Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, Kỳ Hoan Hoan nào có thể làm cho lão toại nguyện được chứ?

"Huyết Ma Bà, trăm năm trước từng đảm nhiệm chức vụ thống lĩnh tác chiến ở chiến khu phía Bắc, lấy đánh lén, ám sát mà thành danh, sở trường tuyệt chiêu là Huyết Ma Võng, nghe nói sức cắn nuốt của tấm lưới kia rất mạnh, người cùng cảnh giới với ngươi rất khó tự tránh thoát."

"Bây giờ mới qua ba hơi thở, ngươi không có ý định rút lưới cứu đồng bạn của ngươi sao?"

Nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến, vẻ mặt Huyết Ma Bà âm trầm, không nói gì.

Một khi Huyết Ma Võng bắt đầu cắn nuốt thì sẽ không dễ cắt đứt.

Cưỡng ép rút về, mình cũng sẽ bị phản phệ.

Tên đồng đội đầu heo kia đang lúc chiến đấu còn chưa khai hỏa đã cho đối phương hiểu rõ nội tình của mình, sao mình lại phải đi quản sống chết của hắn?

Truyền âm xuống, mấy tên Ma Sát đồng hành bị lão gọi, phát động vây công về phía Kỳ Hoan Hoan.

Lão không trông cậy vào Ma Sát Hóa Thần cảnh có thể thay đổi chiến cuộc, chỉ cần tranh thủ đủ thời gian cho mình, lão có thể mượn nhờ pháp bảo không gian trốn xa.

Kỳ Hoan Hoan liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của đối phương, đối với mấy tên Ma Sát vây công, nàng lựa chọn vọt thẳng tới.

Lấy vết thương nhẹ đổi lấy thời gian.

Khi Huyết Ma Bà còn chưa kịp tiến hành dịch chuyển không gian thì nàng đã truy kích đến gần.

Mặc dù Huyết Ma Bà am hiểu đánh lén, nhưng không có nghĩa là lão sẽ không nghênh chiến chính diện.

Khi Kỳ Hoan Hoan ra tay, lão ném ra quải trượng, đồng thời vận chuyển công pháp, trong nháy mắt đánh ra hơn mười ngàn chưởng.

Chưởng ấn và quải trượng gào thét lao đi, trên đường bay biến thành tơ máu dính chặt, trói chặt hai tay và eo của Kỳ Hoan Hoan.

Trên tơ máu mang theo lực ăn mòn cực mạnh, vừa dính vào, các vị trí cơ thể Kỳ Hoan Hoan đã tuôn ra máu độc.

"Hai người chúng ta đều lùi một bước, như thế nào?"

Huyết Ma Bà cũng không vì thành công ngăn cản thế công của đối phương mà đắc chí, ngược lại thuyết phục nói:

"Mọi người đều vì chủ của mình, cũng không oán hận, không cần thiết làm cho hai bên cùng chịu thiệt."

Kỳ Hoan Hoan không để ý đến việc bản thân đang không ngừng có nhiều thương tổn, nàng ngẩng cổ lên, dùng đầu hung hăng đánh về phía Huyết Ma Bà đang nói chuyện.

Nếu như nàng tin tưởng Tu La của Ma tộc thì đã chết không biết bao nhiêu lần từ trăm năm trước.

Dưới một cái đập này, đầu của Huyết Ma Bà lập tức vỡ vụn một nửa.

"Cũng không có thù hận? Nói nhảm cái gì chứ, từ khi ngươi dẫn đội chặn gϊếŧ ta thì đã không chết không thôi rồi!"

Kỳ Hoan Hoan lần theo tơ máu lại lần nữa rút ngắn khoảng cách với kẻ địch, bàn tay màu vàng như mặt trời cháy rực, khắc lên ngực và bụng người kia.

Ngực Huyết Ma Bà lõm xuống, kinh mạch đứt gãy, ngay cả thần hồn cũng đang nhanh chóng tan rã.

Không gian xung quanh cực kỳ vặn vẹo, pháp bảo không gian hoàn toàn không có đất dụng võ.

Biết đối thủ lần này là một tiểu Diêm Vương tàn nhẫn, lão cũng chỉ đành toàn lực đánh cuộc một lần.

Vô số tơ máu từ trong cơ thể lão lan tràn ra, như sợi rễ đâm về phía Kỳ Hoan Hoan.

Cùng lúc đó, thân thể của Huyết Ma Bà bắt đầu nhanh chóng bành trướng, từ xa nhìn lại, giống như là khí cầu trong nháy mắt bị thổi phồng.

Lão đúng là muốn lựa chọn tự bạo!

Đương nhiên, tự bạo thân thể chỉ là biểu tượng mê hoặc đối thủ.

Mục đích thật sự của lão là muốn dùng cái này để bức bách Kỳ Hoan Hoan thu chiêu.

Mặt khác, cho dù cuối cùng thật sự nổ tung thì lão cũng có thể thừa dịp loạn đưa ra một tia tàn hồn đào thoát.

Kỳ Hoan Hoan hừ lạnh một tiếng, không lùi mà tiến tới, Cửu U Chi Viêm như sóng triều quét sạch mà ra, phương viên trăm dặm hóa thành một mảnh biển lửa màu đen, cả không gian đều đang hừng hực cháy!

Tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, từ trong biển lửa vang vọng lên.

Đường lui Huyết Ma Bà để lại cho mình cũng không thành công áp dụng, huyết nhục, ma lực và thần hồn cả người cuối cùng đều trở thành nhiên liệu của biển lửa.

Trong năng lượng loạn lưu kịch liệt, một con Cửu U Huyền Điểu toàn thân màu vàng phá đạo lao ra, đạp không bay lên, một đầu vọt vào trong Cửu U giới tộc.

Sau khi một luồng khí tức xông về phía tháp tộc, bản thể Yêu thú của Kỳ Hoan Hoan nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng biến thành chim tước với kích thước tương đương bàn tay, ngã xuống đất.

Ngã vật xuống, trên mặt đất xuất hiện từng vết máu.

Pháp bảo mũ nhỏ đặt ở đầu trận pháp Cổ Tháp bắn ra, hóa thành l*иg ánh sáng trong suốt, điều dưỡng chủ nhân bị trọng thương của mình vào trong đó.

Khi ý thức của Kỳ Hoan Hoan còn mơ hồ thì vách tường tháp chợt có gợn sóng sinh ra.

Tiếng nói réo rắt rõ ràng của Lạc Trường Thanh từ trong tháp thỉnh thoảng truyền ra:

"Tiền bối... Thân... Thân..."

Dưới l*иg ánh sáng, Kỳ Hoan Hoan mở mắt ra, kinh ngạc ngất đi.