Chương 14: Vừa sữa vừa ngọt

Chuyển thẳng qua vị diện từ từ Thần Vẫn đại lục, tất nhiên không thể là Huyền Phượng Anh Vũ.

Kỳ Hoan Hoan vùi đầu vào bộ ngực lông xù của mình, không khỏi hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt liền móc ra hai chiếc móng vuốt sắc nhọn.

"Tại sao lại như vậy? Cái gì phá không gian, lại áp chế thực lực của ta xuống cấp thống lĩnh!"

Nàng đã từng nghĩ đến tình huống thực lực bị hạn chế trước đó.

Nhưng theo suy đoán của nàng, tối đa cũng chỉ từ Quân Chủ rơi xuống Yêu Vương.

Yêu Vương tương đương với Hóa Thần Cảnh của nhân tộc, với tổng thể chiến lực cao hơn đại lục Thanh Phong, hoàn toàn đủ.

Không ngờ, cú ngã này lại ngã liền ba cảnh giới!

Yêu thú cấp thống lĩnh khác nhau, đại thống lĩnh cấp cao ngang với Nguyên Anh, cấp thấp cũng chỉ có thực lực Kim Đan của nhân tộc.

Thật không may, Kỳ Hoan Hoan hiện tại rơi xuống cấp thấp thống lĩnh, làm sao có thể khiến nàng không phiền muộn?

Nhưng điều khiến nàng để ý nhất, không phải là thực lực không đủ.

Mà là... Mình lấy bộ dáng hiện tại xuất hiện trước mặt Lạc Trường Thanh, đơn giản quá mức xấu hổ.

Hình thái và thực lực của yêu thú có mối liên hệ mật thiết.

Cửu U Huyền Điểu ở cấp thấp thống lĩnh, ngoại hình đáng yêu nhất.

Mềm mại, ngoan ngoãn, ngốc nghếch, tính thưởng thức cực cao...

Nghĩ đến đây, Kỳ Hoan Hoan xấu hổ đến mức muốn che mặt.

"Hừ! Chớ có nói bậy!" Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhỏ giọng trách móc.

Thật tình không biết, giờ phút này nàng lại mang bộ dạng mềm mại ngọt ngào như sữa như vậy, cho dù là tức giận, cũng chỉ là kiều diễm mềm mại.

Chỉ trong chốc lát đã bình phục tâm trạng, Lạc Trường Thanh cũng ý thức được mình vừa nói sai.

Yêu thú nhất tộc coi trọng huyết mạch hơn bất cứ thứ gì, về tình về lý, nàng đều không nên nói như vậy.

Nhưng mà, nhìn cái chỏm lông ngốc nghếch trên đầu đối phương không gió mà bay, bàn tay buông thõng bên người nàng lại không khỏi có chút ngứa ngáy.

Rất muốn đi lột lông...

Đương nhiên, Lạc Trường Thanh sẽ không thật sự làm như vậy.

Bỏ qua vấn đề tôn trọng minh hữu không nói đến.

Đối với ngoại hình đáng yêu của đối phương thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật rằng nó là một Luyện Hư đại lão.

Trên đại lục tu hành, đến hiện tại vẫn là thực lực vi tôn.

Lạc Trường Thanh cũng không phải ngốc bạch ngọt, sao có thể làm ra chuyện dựa theo yêu thích trong lòng mà vuốt râu hùm.

* Ngốc bạch ngọt: sỏa bạch điềm [傻白甜]---->[sỏa(傻)=chỉ người này tương đối đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ, bạch(白)= là chỉ vóc người tương đối thanh tú, không nhất định là những thứ kia siêu cấp lớn mỹ nữ, nhưng là có thuộc về mình đặc sắc, ngọt(甜)=dễ dàng thân cận, nói chuyện tương đối có từ tính, ôn nhu thể thϊếp. Tổng kết ý chính là một người ngây thơ hiền lành, vẻ ngoài thanh tú trắng trẻo và rất thích cười.

Nghiêm nghị lại, nàng bắt đầu nói về tin tức quan trọng của Ngự Thú môn.

Khi nói về chính sự, Kỳ Hoan Hoan cũng thu liễm lại tâm trạng bối rối.

Hai người đã trao đổi tin tức trong vài tháng, lại thêm mối quan hệ cộng sinh từ khế ước Thái Cổ, nên liền có thể đạt được mức độ tin tưởng cực cao.

Bây giờ, sau một phen trò chuyện, cảm giác xa lạ do gặp gỡ lần đầu cũng tan biến theo mây khói.

Sau khi bàn bạc xong hành trình, Lạc Trường Thanh như vô ý hỏi: "Lần này đi đến Ngự Thú Môn, ngươi dự định giữ nguyên hình dạng hiện tại hay là lấy thân phận nhân tộc để tiến hành?"

Nàng rất tò mò về dung mạo của Kỳ Hoan Hoan sau khi hóa hình, nhưng lại không trực tiếp yêu cầu đối phương biến thành hình người để mình nhìn, mà suy nghĩ ra một cách biểu đạt uyển chuyển khác.

Nếu có thể lựa chọn, Kỳ Hoan Hoan đương nhiên không muốn xuất hiện với hình dạng nhỏ bé đáng yêu mềm mại như hiện tại.

Nhưng vấn đề là, khi xuyên qua vị diện, nàng đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, nên hiện tại không thể hóa hình.

Nàng đương nhiên sẽ không nói chuyện mất mặt này với Lạc Trường Thanh.

Vì vậy, giả vờ suy tư một hồi, nàng trầm ngâm nói: "Cứ như vậy đi, ta cũng tiện làm việc hơn."

"Hơn nữa, bên cạnh ngươi đột nhiên xuất hiện thêm một người lạ, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác chú ý, dẫn đến những phiền toái không cần thiết."

Lạc Trường Thanh thầm nghĩ: ‘Bên cạnh ta đột nhiên xuất hiện thêm một con chim mới càng khiến người chú ý.’

Nhưng đối phương đã bày tỏ ý kiến, nàng cũng không tiện nói thêm gì.

Quần Anh hội sẽ mở ra sau mười ngày nữa, tính cả thời gian tiêu hao di chuyển trên đường thì thời gian thực sự rất gấp rút.

Dành một ngày để chuẩn bị, ngày thứ hai, Lạc Trường Thanh liền dẫn dắt đội ngũ lên đường.

Quần Anh hội không giống như đi ra ngoài giao lưu kết bạn, đội hình của đội ngũ thường thường đại diện cho bộ mặt của một tông môn.

Vì vậy, biết rằng chuyến đi này không phải là thiện chí, đội ngũ của Lạc Trường Thanh cũng có hơn một trăm người.

Có hai vị trưởng lão Nguyên Anh cảnh, hơn hai mươi tu sĩ Kim Đan, còn lại đều là những đệ tử tinh anh được chọn từ các đệ tử Trúc Cơ.

Chuyến đi này không phải là thiện chí, nhưng cũng là một cơ hội rèn luyện khó có được.

Nếu chỉ mãi đóng cửa tu luyện, thì sẽ không bao giờ bồi dưỡng được những đệ tử ưu tú thực sự.

Trên quảng trường sơn môn Vân Hải Tông, một chiếc pháp khí phi hành hình kiếm đang lơ lửng giữa không trung.

Đây là loại thuyền cung điện khổng lồ đặc trưng của các tông môn kiếm tu, có thể chứa được vài trăm người.

Thân thuyền mang phong cách cổ xưa mà nặng nề, toát lên cảm giác vô cùng cứng cỏi, mũi kiếm nhọn hướng thẳng về phía trước, như muốn xé rách phong vân.

Dưới sự chỉ huy của các trưởng lão tông môn, hơn tám mươi đệ tử Trúc Cơ và hơn hai mươi đệ tử Kim Đan đã lần lượt lên thuyền.

Các đệ tử đều mặc đạo bào màu xanh lam giống nhau, trên ống tay áo thêu đồ đằng biển mây.

Gió thổi qua, các đệ tử trẻ tuổi khí thế cùng nhau bay lên, phong nhã hào hoa.

Tất nhiên, trong lòng các đệ tử đều rất hưng phấn với chuyến đi này, nhưng là những tinh nhuệ được huấn luyện nghiêm túc, bọn họ không hề bàn tán ồn ào náo nhiệt.

Hơn một trăm người duy trì đội hình im lặng đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi xuất phát.

Sau thời gian uống cạn chung trà, hai luồng ánh sáng chói mắt nhanh chóng phóng thẳng lên trời.

Hai luồng sáng, một tím và một đen, bắt đầu từ hai đỉnh núi Minh Vương và Như Ý.

Đó là Lã Nhu, chủ nhân của ngọn Minh Vương Phong, và Thạch Hữu Kính, chủ nhân của ngọn Như Ý Phong. Các đệ tử đều vội vàng hướng về phía hai ngọn núi cúi đầu hành lễ.

Hai vị phong chủ cũng không bay thẳng về quảng trường sơn môn, mà dừng lại khi họ gặp nhau giữa chừng.

Hai người hơi cúi đầu, lặng lẽ hướng về một phía im lặng chờ đợi.

Hôm nay Lã Nhu vẫn mặc bộ váy bào màu tím quen thuộc. Dáng người nàng mỹ lệ, hai chân thon dài, khóe môi nở nụ cười thản nhiên, cả người toát lên vẻ tự tin, xinh đẹp mà lại thoải mái, phóng khoáng.

Thạch Hữu Kính chủ tu trận pháp, ngày thường ít ra ngoài, bởi vì bế quan trong Như Ý Phong lâu dài nên sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt.

Nhìn qua hắn cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng lại luôn để râu dài, khiến người ta cảm thấy khá chất phác và khó gần.

Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ khẽ vuốt cằm như chào hỏi.

Trên phi thuyền khổng lồ, các đệ tử từ xa nhìn thấy hai vị phong chủ duy trì dáng vẻ cung kính đứng chờ, lòng không khỏi kích động, trong mắt tràn đầy lửa nóng.

òn ai có thể được hai vị phong chủ Nguyên Anh cảnh như vậy chờ đợi, ngoài tông chủ đây?

Một nửa số đệ tử trên phi thuyền từ khi nhập môn đến nay còn chưa từng được tận mắt nhìn thấy tông chủ nhà mình.

Bây giờ đột nhiên có cơ hội được nhìn thấy diện mạo chân thực của Lư Sơn*, làm sao không thể phấn khích cho được.

Phải biết rằng, Lạc Tông chủ chính là đệ nhất mỹ nhân của Vân Hải Giới!

*“Không thể biết Lư sơn khi ở trong Lư sơn, chỉ có nhảy ra khỏi núi Lư mới biết được núi Lư’ - Binh pháp Tôn Tử.