Chương 1: Lạc Trường Thanh

Đại lục Thanh Phong, Vân Hải Giới.

Có danh xưng là tiên tông đứng đầu trong thế giới, Vân Hải Tông ở trong dãy núi Thiên Uyên.

Từ giữa không trung quan sát, toàn bộ Vân Hải tông giống như một thanh đại kiếm phong cách cổ xưa, Linh Uẩn Thiên Thành.

Khi đến thời điểm tông môn hàng năm tuyển nhận đệ tử mới đều sẽ có vô số thiếu niên thiếu nữ ngàn dặm xa xôi hâm mộ mà tới.

Không chỉ là bởi vì thanh danh tông môn tu tiên lâu năm, mà còn bởi vì mấy năm trước, Vân Hải tông xuất hiện vị tông chủ hết sức chói mắt.

Theo ghi chép của công báo Hải Vân Giới, tông chủ mới nhận chức của Vân Hải tông, Lạc Trường Thanh, có được linh căn cực phẩm vô cùng hiếm thấy, thiên phú trác tuyệt.

Nàng đã phá vỡ kỷ lục tu sĩ nhân tộc tiến vào Nguyên Anh nhanh nhất từ trước tới nay ở Vân Hải Giới.

Ngắn ngủi năm năm, nàng đã từ Nguyên Anh sơ kỳ tu tới Nguyên Anh đại viên mãn, còn được gọi là Bán Bộ Hoá Thần*!

*Nửa bước Hóa Thần.

Với thiên tư của nàng, tin tưởng không bao lâu là có thể gậy dài trăm thước, tiến thêm một bước nữa.

Cuối của công báo còn có một nhóm chú giải: Đệ nhất mỹ nhân của Vân Hải Giới nhiều năm qua tranh chấp chưa định, hoa rơi vào Vân Hải tông, Lạc tông chủ vinh dự nhận được vòng Nguyệt Quế.

Có lẽ là không muốn để cho các tu sĩ chú ý quá mức về cái đánh giá "Đệ nhất mỹ nhân", văn tự chú giải rõ ràng nhỏ hơn chữ bình thường một vòng, hơn nữa tin tức giới thiệu cũng cực kỳ đơn giản.

Dù sao thì tu sĩ nên lấy tu luyện làm chủ, những chuyện nhã sự khác đương nhiên sẽ sắp xếp ở phía sau.

Đạo lý này, các tu sĩ đều hiểu, nhưng lại không mua nổi.

Con đường tu hành, nhiều đường ngăn trở, không phải mỗi một người tu đạo đều có thể đánh vỡ gông cùm xiềng xích mà đi lên.

Trăm năm không thể Trúc Cơ, từ đó có rất nhiều tu sĩ sinh lão bệnh tử như người phàm.

Theo đuổi khả năng sống lâu vô hạn trong cuộc đời hữu hạn cũng tương tự như vậy.

Cho nên, trước mắt, khi Vân Hải tông phát ra thông báo muốn đặc biệt thu nhận một trăm đệ tử linh căn thuộc tính Mộc thì sơn môn lại một lần nữa bị chèn phá.

Trước đó, số lượng đệ tử mới tham gia tuyển chọn chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã đột phá ba ngàn.

Trưởng lão thu nhận tận tình khuyên bảo:

"Lần này chúng ta chỉ tuyển nhận đệ tử linh căn thuộc tính Mộc, trên thông báo đã viết rõ ràng, không phù hợp yêu cầu cơ bản mời trở về đi, đừng chắn sơn môn nữa."

Một hòn đá gây nên hàng ngàn cơn sóng.

Có người lớn tiếng đứng ở trong đám người rống:

"Dựa vào cái gì mà chỉ lấy linh căn thuộc tính Mộc, có phải ngươi không nhìn trúng những linh căn thuộc tính Hỏa chúng ta hay không?"

Lại có người nói tiếp:

"Đúng vậy! Có phải ngươi không nhìn trúng mọi người hay không? Là bởi vì dáng vẻ của chúng ta không đủ tuấn tú, không xứng bái nhập tiên môn của đệ nhất mỹ nhân hay sao?"

Mọi người cao giọng kêu la: “Đây là cuộc chiến đại đạo, mình tuyệt đối không thể thua!”

Nghe xong những lời nói hung hăng càn quấy này, nếp nhăn trên mặt trưởng lão nhận đệ tử dường như cũng trở nên nhiều hơn.

...

Bên ngoài sơn môn làm ầm ĩ, Lạc Trường Thanh thân ở động phủ tông chủ đương nhiên không được biết.

Trước mắt, nàng đặt tất cả tâm thần vào việc làm thế nào để đột phá bình cảnh của bản thân.

Cảnh giới tu luyện của nhân tộc, từ thấp đến cao theo thứ tự là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Đạo và Đại Thừa.

Lại hướng lên trên nữa, còn có tầng thứ cao hơn.

Mà Lạc Trường Thanh kẹt ở Nguyên Anh đại viên mãn đã ba năm.

Tuy nói tới bước này có thể được xưng là Bán Bộ Hoá Thần, nhưng trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, Bán Bộ Hoá Thần và Hoá Thần cảnh chân chính là hai chuyện khác biệt như ngày đêm.

Khoảng cách giữa hai cảnh giới, cuối cùng cả đời vô số tu sĩ cũng không thể vượt qua.

Cũng may không lâu trước đó, khi nàng ra ngoài làm việc đã tình cờ cứu được thiếu cốc chủ Thiên Cơ cốc một mạng, Thiên Cơ cốc có qua có lại, tặng cho nàng một phương Cổ Kính.

Lão tổ Thiên Cơ cốc tự mình xem bói cho nàng, sau khi lưu lại bốn chữ "Đắc Tàng Thử Kính" thì không chịu nói thêm gì nữa.

Trên đường trở về tông, Lạc Trường Thanh đều đang nghiên cứu Cổ Kính kia.

Cổ Kính chỉ có kích thước tương đương bàn tay, không thể phá hủy, nước lửa bất khả xâm phạm.

Với tu vi Bán Bộ Hoá Thần của nàng, toàn lực công kích cũng không thể làm mặt gương bị thương tổn chút nào.

Nó không phù hợp với đặc tính của pháp khí loại công kích hay phòng ngự, nhưng nếu dùng một lượng linh lực lớn quán chú vào trong đó, mặt gương lại ẩn có ba động không gian truyền ra.

"Nó hẳn là chìa khóa mở ra một bí cảnh nào đó? Hoặc là nói, bản thân nó là bí cảnh, là ta vẫn không thể tìm ra phương pháp tiến vào?"

Trong lúc suy tư, bàn tay của Lạc Trường Thanh khẽ vuốt qua nạp giới giữa ngón tay, lấy Cổ Kính ra khỏi không gian trữ vật.

Dưới sự vận chuyển linh lực, Cổ Kính lơ lửng giữa không trung.

Trong mặt gương, một nữ tử mặc một bộ váy bào màu trắng, dáng người cao gầy, khí chất xuất trần.

mái tóc xanh như mực được một chiếc trâm gỗ vén sau đầu, da thịt trong suốt như ngọc, nổi bật lên đường nét khuôn mặt tinh xảo vô song, giống như tiên giáng trần.

Dưới lông mi dài của nữ tử là một đôi mắt phượng hẹp dài mà thâm thúy, khi nhắm lại mở ra, tự mang uy nghiêm.

Hai đầu lông mày của nàng sắc bén một chút, chẳng những không làm tổn hao đến vẻ mỹ lệ của nàng, ngược lại làm tăng thêm mấy phần khí khái hào hùng bất phàm.

Quan sát nửa canh giờ, Lạc Trường Thanh vẫn như thường ngày, cũng không từ đó lộ ra huyền cơ gì.

Vì vậy, nàng chuẩn bị rót linh lực vào trong đó.

Lần trước, sau khi nàng phát hiện ra mặt gương Cổ Kính xuất hiện ba động không gian thì đã cắt ngang hành vi này.

Càng là vật huyền bí thì càng dễ bị cường giả nhìn thấu.

Lạc Trường Thanh từ trước đến nay rất cẩn thận, không thể nào phạm phải loại sai lầm cấp thấp kia.

Cho dù là ở trong tông môn, nàng cũng không quá chủ quan.

Vung tay áo lên, trận pháp xung quanh động phủ của nàng lập tức mở ra, ngăn cản tất cả ba động, đồng thời cũng phòng hộ nhiều tầng để bảo vệ an toàn cho bản thân.

Sau khi xác nhận không có chỗ sơ suất nào, Lạc Trường Thanh không chút do dự, điểm ra một chỉ, linh lực tinh khiết mà bàng bạc nhưng sông lại lao nhanh ra, bay thẳng về phía Cổ Kính.

Mặt gương nhìn như giòn mỏng, trong nháy mắt linh lực phun lên, khuếch tán ra gợn sóng như nước.

Thời gian dần trôi qua, gợn sóng biến thành vòng xoáy, bắt đầu nhanh chóng thôn phệ linh lực, như là thú háo ăn.

Bởi vì từng có một lần kinh nghiệm, trên mặt Lạc Trường Thanh cũng không khác biệt lắm, sau khi cảm nhận được linh lực của bản thân đã tiêu hao ba thành, nàng không chỉ không dừng tay, mà ngược lại gia tăng cường độ quán chú.

Khi linh lực hao phí hơn một nửa, tốc độ thôn phệ của Cổ Kính cuối cùng cũng chậm lại.

Đương nhiên, chậm này, chỉ là so với tốc độ điên cuồng cực nhanh trước đó mà thôi.

Cùng lúc đó, theo không gian ba động xuất hiện, một tia khí tức làm người ta sợ hãi cũng từ trong mặt gương tản ra.

Một khí tức giống như của mãng hoang lộ ra từ viễn cổ kia xuất hiện, nó lập tức khoá chặt Lạc Trường Thanh đang đứng trước Cổ Kính.

Khí tức kia cũng không có ác ý, nhưng cũng làm cho tâm thần của nàng nổ vang, vẻ mặt đại biến.

Khí tức thật là mạnh! Đến tột cùng bên mặt gương kia là gì? Tu vi của đối phương tất nhiên vượt xa ta, thậm chí cảm giác còn mạnh hơn Thái Thượng trưởng lão nhiều!

Ngay khi Lạc Trường Thanh đang suy nghĩ xem có nên chặt đứt liên lạc với Cổ Kính hay không thì trong mặt gương chợt truyền ra tiếng vang:

"Hả?"

Đó là một giọng nói cực kỳ khàn khàn, lộ ra sự mệt mỏi nồng đậm, đồng thời còn ẩn chứa một chút hiếu kỳ... không dễ làm người khác nhìn thấy.

Lạc Trường Thanh cảm giác nhạy bén, nắm được cảm giác kinh ngạc của đối phương.

Nhưng nàng không thể đánh giá ra nhiều thứ hơn từ trong tin tức hiện có, vì vậy liền thử mở miệng ngập ngừng thăm dò:

"Tiền bối?"

Cổ Kính không trả lời.

Lạc Trường Thanh cũng không rõ là giọng nói của mình chưa truyền đến? Hay là đối phương đang suy nghĩ cái gì?

Trong lúc trầm mặc chờ đợi, linh lực của nàng lại lần nữa tiêu hao ba thành, cảm giác suy yếu đánh tới làm nàng rất là khó chịu.

Nhưng lúc này nàng cũng không lựa chọn từ bỏ.

Con đường tu hành như đi ngược dòng nước, cơ duyên càng là thoáng qua tức thì, bỏ lỡ nhất thời, có lẽ sẽ vĩnh viễn không có duyên.

Ngay khi Lạc Trường Thanh đang cố gắng chống đỡ thì Cổ Kính cuối cùng cũng có đáp lại.

"Chậc, Nguyên Anh đại viên mãn, yếu như vậy?"

Mặt gương truyền đến tiếng nói vẫn là giọng nói khàn khàn lúc trước.

Chỉ là lần này, trong giọng nói của đối phương rõ ràng mang tới mấy phần cảm xúc.

Nhưng hoàn toàn chỉ là cảm xúc ghét bỏ không che giấu kia, làm cho trong mắt phượng từ trước đến nay như giếng cổ không gợn sóng của Lạc Trường Thanh lộ ra một chút kinh ngạc.

Trong lòng chấn động mãnh liệt, nàng rốt cuộc không thể duy trì cung cấp linh lực cho Cổ Kính được.

"Xoạt!"

Linh lực tinh khiết giống như thủy triều từ trước gương cuốn ngược trở về, không gian ba động trong nháy mắt biến mất.

Cổ Kính hóa thành lưu quang, bay ngược về trong nạp giới giữa ngón tay của Lạc Trường Thanh.

Cả tòa động phủ tông chủ cực kỳ yên tĩnh, giống như một màn kỳ ảo lúc trước cũng chưa từng xảy ra.

Chỉ có Lạc Trường Thanh đứng thẳng tại chỗ, lông mi dài nhíu chặt, môi đỏ khẽ nhếch, giống như rơi vào hoài nghi của mình.

Nguyên Anh cảnh đại viên mãn, vô cùng... yếu sao?

...

Cùng một thời gian, một không gian khác ở đại lục Thần Vẫn, tộc địa Cửu U Huyền Điểu.

Bởi vì trận đại chiến Thần Ma bộc phát trăm năm trước, toàn bộ tộc địa đã biến thành cấm khu hung danh trong đại lục.

Ma Linh trong cấm khu tàn phá bừa bãi, cắn nuốt tất cả sinh cơ.

Trong cuộc chiến tranh, người của tộc Cửu U Huyền Điểu chết trận vô số, từng chồng xương trắng chất đống mấy chục vạn trượng.

Đương nhiên, chết ở đây cũng có không biết bao nhiêu Ma Tôn, Ma Đế.

Huyết nhục của bọn hắn bị yêu ma cấp thấp chia nhau ăn, hóa thành Bụi Gai Ma, tiếp tục từng bước xâm chiếm lực lượng linh mạch của tộc Cửu U Huyền Điểu.

Trong tộc địa, những tòa lâu rộng lớn tráng lệ ngày xưa đã sớm bị sụp đổ thành đất chết trong chiến tranh.

Hiện nay, chỉ có Cửu U Huyền Cổ Tháp được xây dựng trên linh mạch vẫn đứng lặng lẻ loi như cũ.

Cổ tháp lốm đốm giống như là người khổng lồ cô độc mà tang thương.

Nó vẫn bất động dưới sự xâm nhập của Ma Linh, lặng lẽ nhìn về phương xa.

Giống như đang chờ đợi cơ hội thay đổi, lại giống như đang chờ đợi tử vong.

Trong tháp cổ, một nữ tử mặc áo xanh đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào vách tường cách đó không xa.

Trên đầu nàng mang theo một mũ pháp bảo nhỏ, mái tóc đen dài đều rũ xuống ở trong mũ, cái trán trơn bóng và một đôi tai linh lung tú lệ thoải mái lộ ra ở bên ngoài.

Thiếu nữ môi hồng răng trắng, mũi cao thẳng, mắt sáng như sơn, nhìn qua thanh tú lại thuần khiết, giống như là cỏ xanh trong ngày xuân, lộ ra sự thuần khiết của một người chưa từng trải.

Nhưng nếu cẩn thận nhìn thì sẽ phát hiện trong ánh mắt lạnh lùng của thiếu nữ có sự kiệt ngạo bất tuân.

Thiếu nữ tên là Kỳ Hoan Hoan, tuy thoạt nhìn giống như là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng trên thực tế, tuổi thọ của nàng đã là một ngàn hai trăm năm có thừa.

Phần lớn tuổi thọ của Yêu thú nhất tộc kéo dài, huyết mạch càng cường đại thì thời kỳ ấu niên của nó sẽ càng dài.

Theo quy tắc của Cửu U Huyền Điểu nhất tộc, Kỳ Hoan Hoan hiện nay mới vừa trưởng thành.

Nàng là thiên chi kiêu tử trong số các tân sinh, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới địa vị Quân Chủ.

Yêu thú nhất tộc dựa theo thực lực phân chia, từ thấp đến cao theo thứ tự là Linh Thú, Thống Lĩnh, Yêu Vương, Quân Chủ, Chúa Tể, Yêu Thánh.

Mà cấp bậc Quân Chủ giống như là đại năng Luyện Hư cảnh của tu sĩ nhân tộc.

Trận đại chiến Thần Ma trăm năm trước, trên dưới toàn tộc chỉ có Kỳ Hoan Hoan vẫn còn tồn tại.

Bởi vì trước khi lão tộc trưởng cao tuổi lâm chung từng nhắc nhở nàng, kêu nàng không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải bảo vệ cẩn thận Cửu U Huyền Cổ Tháp.

Trong tháp thờ phụng tổ huyết của Huyền Điểu nhất tộc, nếu tháp bị phá hủy thì rễ của Huyền Điểu nhất tộc cũng sẽ không còn.

Kỳ Hoan Hoan cô độc nhìn trăm năm, nhưng lại không thể phát hiện tổ huyết tồn tại.

Nàng từng hoài nghi, nhiệm vụ thủ tháp này có phải là lão tộc trưởng bịa ra chuyện để lừa gạt mình, vì hy vọng mình sống sót hay không?

Cổ tháp trống rỗng, yên tĩnh.

Nhưng một phút trước, nàng lại nghe thấy giọng nói của tu sĩ nhân tộc.

Âm thanh kia đến từ một mặt tương tự như tấm gương trên vách tường của ngọn tháp, Kỳ Hoan Hoan thử rót linh lực vào trong đó, đáng tiếc vách tường lại không phản ứng chút nào.

Nàng bĩu môi, lầu bầu nói:

"Cái gì vậy, hẳn là thông đạo truyền tin kia chỉ có thể bị nữ tử nhân tộc lúc trước mở ra?"

"Nhưng người kia cũng quá yếu, không biết phải đợi tới khi nào mới có thể truyền âm lại cho ta."