Chương 75

Edit: Tròn

Nửa tháng sau, Lâm Hoan Hỉ khỏi hẳn xuất viện.

Trở lại ngôi nhà quen thuộc, trong lòng cô lập tức cảm thấy bình yên.

Đưa hành lý cho Cảnh Dịch, Lâm Hoan Hỉ nằm bò xuống giường mềm mại, ánh mắt nhìn ảnh chụp cô dâu phía trước, trong tấm ảnh, người con gái khuôn mặt hạnh phúc, cô cười.

"Mẹ hỏi em giữa trưa ăn gì."

Lâm Hoan Hỉ thu hồi tầm mắt: "Món gì cũng được."

Cảnh Dịch ừ một tiếng, xoay người đi xuống tầng chuẩn bị.

Cha mẹ của ạn đã về Giang thành từ tuần trước, Uông Lộ Thanh lo lắng ông cụ ở nhà, thế là Lâm Văn Xương dẫn theo Tông Tông về trước, mình ở lại đây chăm sóc con gái.

Cảnh Dịch bước vào phòng bếp, phụ giúp Uông Lộ Thanh.

"Con ra ngoài đi, những ngày này cũng mệt mỏi rồi."

"Con không mệt." Vừa nói, anh vừa xắn tay áo lên rửa rau quả.

Cảnh Dịch nói: "Con nhìn trúng một Tứ hợp viện ở An Vinh Lộ, nếu như có thể, mẹ cùng ông nội và mọi người dọn đến ở đi."

Uông Lộ Thanh giật mình, cười nói: "Mẹ đã nói qua với ông nội rồi, nhưng cụ nhà không muốn đi, nói là trong nội thành vắng lặng, không bằng trong trấn thoải mái dễ chịu. Ngài nói người già hay nhớ bạn cũ."

Cảnh Dịch nghĩ thầm: Không phải là ông nhớ bạn cũ, mà là nhớ người cũ.

"Mấy ngày nữa mẹ cũng phải về, Hoan Hỉ phải do con chăm sóc rồi, nếu xảy xa chuyện gì thì gọi điện gấp cho mẹ, con cũng đừng một mình cố gắng chống đỡ."

"Vâng, cảm ơn mẹ."

Rửa xong rau củ, Uông Lộ Thanh đuổi Cảnh Dịch ra khỏi phòng bếp.

Anh lại lên tầng, thấy Lâm Hoan Hỉ đang xem thư anh viết cho cô.

Thấy người tiến vào, Lâm Hoan Hỉ quơ quơ đồ trên tay: "Nếu em không mất trí nhớ, có phải em vĩnh viễn không biết anh giấu cái này?"

"..." Cảnh Dịch không trả lời.

Lâm Hoan Hỉ cong khóe mắt: "Nói như vậy, lần đầu tiên em gửi thư cho anh, anh đã có ý tứ với em?"

Cảnh Dịch mặt không chút thay đổi: "Anh chỉ chưa thấy qua chữ xấu như vậy, không giữ gìn cẩn thận sợ là sau này cũng không nhìn thấy chữ."

"Anh qua đây." Cô ngoắc ngón tay với anh.

Cảnh Dịch thong thả bước tới, mới vừa đứng lại bên giường liền bị Lâm Hoan Hỉ kéo xuống giường.

Sợ đè người vừa xuất viện là cô, Cảnh Dịch vội càng chống tay nâng cơ thể lên, rũ mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc.

Lâm Hoan Hỉ vòng qua cổ chồng, đuôi lông mày mang theo ý cười: "Hình như sinh nhật của anh đã qua..."

"Ừ."

Lâm Hoan Hỉ mím môi: "Anh thích đồng phục quyến rũ, hay thích cô nàng tai thỏ? Hay là...chơi trói tay?"

Cảnh Dịch nhướn lông này, một tay bóp cằm cô, khàn giọng nói: "Anh trông giống người không đúng đắn như vậy sao?"

Lâm Hoan Hỉ nghiêm trang nói: "Không phải trông giống, anh chính là như vậy."

Vốn cho rằng người đàn ông của cô áo mũ chỉnh tề, chính nhân quân tử, kết quả là mặt người dạ thú.

"Em có thể nhớ kỹ anh trước đó lừa em lên giường với anh như thế nào." Cô hất cằm, "Không được phép vì em nhớ tới chuyện trước kia anh liền không giữ lời hứa."

Ánh mắt anh mang theo ý cười, dường như làm tan chảy băng tuyết, vạn vật đều có sắc màu.

"Nếu như anh không muốn nhượng, em còn có thể làm gì?"

"..."

Ừ, hình như có đạo lý.

Cảnh Dịch tiến đến bên tai cô: "Anh chọn đồng phục quyến rũ."

Để theo đuổi anh, Lâm Hoan Hỉ từ lâu đã trải qua bách luyện thành mặt dày nhưng vì giọng nói từ tính của anh mà vành tai ửng đỏ.

"..Vậy thì đồng phục quyến rũ."

Cảnh Dịch cười nhẹ hai tiếng, hình như nhớ tới cái gì, thu lại ý cười: "Chuyện này có lẽ tốt hơn là để cho em biết, khoảng thời gian nằm viện mê man, Tô Diễm đã tới vài lần, nhưng cũng không vào."

Nhắc đến Tô Diễm, Lâm Hoan Hỉ mới nhớ tới đơn xin từ chức trước đó của mình còn chưa thông qua.

Cô vội vàng chống người đứng dậy: "Em còn chưa từ chức."

"Chưa từ chức?"

"Hắn xé."

Cảnh Dịch nhướn mày: "Em để hắn xé?"

Lúc đầu ôm thành kiến với Tô Diễm, sở dĩ đối với tất cả hành vi của hắn đều nghĩ là không tốt, hiện tại đã sáng suốt mới phát hiện, Tô Diễm xé lá đơn này là đúng.

"Ngày mai em trực tiếp đến nhà hắn tìm hắn, tốt nhất là gặp mặt nói rõ ràng."

"Anh đi cùng em."

"Không nên, đâu có nhân viên nào dắt người nhà đi từ chức."

Cảnh Dịch ý cười trên miệng càng sâu, không trả lời.

*

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoan Hỉ lái xe đi ký túc xá nhân viên Hoa Diệu.

Hôm nay là chủ nhật, cô không xác định là Tô Diễm có ở nhà không, dừng xe ở hầm, Lâm Hoan Hỉ mở cửa xuống xe.

Khí trời chuyển lạnh, áo gió màu vàng nhạt mỏng manh dĩ nhiên không che được gió lạnh thổi vào mặt, cô siết chặt áo khoác, bước vào bên trong tòa nhà.

Cô đặc biệt mang theo những cuốn sách lúc trước mượn của Tô Diễm, có vài người không muốn dây dưa nữa, sẽ vứt đi tất cả những thứ liên quan trước đó. Ra khỏi thang máy, Lâm Hoan Hỉ kinh ngạc khi thấy cửa nhà hắn không khóa cửa, cong ngón tay gõ cửa một cái, đợi một lúc cũng không có động tĩnh.

"Tô tổng?" Lâm Hoan Hỉ nhỏ giọng gọi một tiếng.

Vẫn không có ai đáp lại.

Lại nhớ tới cảnh hắn lần trước ở trong thang máy, Lâm Hoan Hỉ không khỏi nhíu mày, rốt cục đẩy cửa vào.

Đi ngang qua phòng ngủ thì nghe được âm thanh nam nữ nói chuyện từ bên trong truyền đến.

Cô đang muốn gõ cửa thì âm thanh người con gái truyền đến.

"Uống nhiều rượu như vậy, anh thật sự không muốn sống nữa sao?"

Cách cánh cửa đang đóng, âm thanh Tô Diễm nghe mơ hồ không rõ lắm, hắn hừ lạnh: "Em tới đây làm cái gì?"

"Hôm qua anh không tới trị liệu, em sợ anh chết, cho nên tới đây xem một chút."

Xuyên qua khe cửa, Lâm Hoan Hỉ thấy Tô Diễm nửa nằm trên giường, sắc mặt hắn tái nhợt, trên bàn chất đầy bình rượu rỗng.

Ngồi trước giường hắn là một cô gái, chỉ thấy phía sau lưng thanh nhã, chân dài, eo thon, cô ấy chắc phải là một tiểu mỹ nhân.

Cô ấy vừa chăm sóc Tô Diễm, vừa nói: "Nếu như anh thích thì phải đi tỏ tình, ở chỗ này lăn qua lăn lại có ý nghĩa gì?"

Tô Diễm cười giễu cợt, đuôi mày nhướn lên: "Để cô ấy sống cùng với một người từng bị xâm phạm?

Đừng nói là cô ấy, tôi nghĩ cũng thấy ghê tởm."

Cô ấy không nói gì.

Lâm Hoan Hỉ trừng lớn con mắt, hơi ngạc nhiên.

"Ai ở đây?"

Tô Diễm rốt cục phát hiện có người lạ tiến vào nhà, ánh mắt sắc bén xuyên qua khe cửa trước mặt rơi trên người Lâm Hoan Hỉ.

Trong lòng cô lộp bộp, bất chấp khó xử đẩy cửa ra, cầm chồng sách đứng yên trước mặt hai người.

"Xin chào Tô tổng, tôi đến..gặp ngài."

Tô Diễm nhìn cô, con mắt không gợn sóng.

Cô gái quay đầu lại, đυ.ng vào tầm mắt của cô trong không trung.

Cô gái ấy quả là một mỹ nhân, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi môi căng mọng, hai mắt hẹp dài, có duyên.

"Chào cô, Tôi là Vân Ninh, em gái của Tô Diễm."

Lâm Hoan Hỉ có chút ngoài ý muốn, sớm nghe người khác nói mẹ Tô Diễm mất sớm, để lại một mình hắn ở nước Mỹ lớn lên, nhưng chưa từng nói hắn còn có cô em gái xinh đẹp như thế.

"Chào cô, tôi là Lâm Hoan Hỉ."

Vân Ninh gật đầu, chậm rãi đứng dậy: "Buổi chiều em còn có một bệnh nhân, đi trước đây, một mình anh chú ý một chút, uống ít rượu, biết chưa?"

"Biết rồi."

Sau khi Vân Ninh rời đi, gian phòng trống vắng.

Lâm Hoan Hỉ ôm sách cúi đầu, có chút xấu hổ, không dám nhìn thẳng mắt Tô Diễm.

"Cô nghe được hết rồi?"

Lâm Hoan Hỉ giải thích: "Cửa mở, tôi gõ cửa một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, sợ ngài xảy ra chuyện gì cho nên mới đi vào, xin lỗi."

"À." Tô Diễm cười lạnh, "Tôi sẽ xem như là cô đang quan tâm tôi."

Hắn nhắm mắt: "Sức khoẻ cô tốt rồi?"

"Vâng, không có chuyện gì rồi."

"Cô cố ý qua đây, có chuyện gì không?"

"Tôi muốn..." Lúc Lâm Hoan Hỉ chuẩn bị đưa đơn từ chúc, Tô Diễm đột nhiên ngắt lời cô.

Con ngươi màu nâu nhìn thẳng cô, ánh mắt trước sau như một lạnh băng: "Quên nói với cô, trong khoảng thời gian cô nghỉ ngơi vì tai nạn xe này, tôi đã tìm người thay thế vị trí của cô."

"Ý ngài là?"

"Ý của tôi là cô bị đuổi việc rồi."

Lâm Hoan Hỉ đầu ngón tay run rẩy, mím môi, im lặng không lên tiếng đặt mấy cuốn sách lên trên bàn.

Tô Diễm khóe mắt nhìn về phía cô, vị trí này vừa vặn nhìn thấy gò má của cô, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt anh, Tô Diễm thấy chỗ gàn chân tóc cô có một vết sẹo mờ nhạt chưa biến mất, chắc là tai nạn xe để lại.

Hắn thu ánh mắt: "Vừa rồi cô đã nghe được cái gì?

Lâm Hoan Hỉ hô hấp cứng lại, vội vàng giải thích: "Tôi không nghe thấy gì hết."

"Nghe thấy cũng không sao." Tô Diễm nắm tay đặt lên miệng ho nhẹ hai tiếng: "Người vừa rồi là em gái tôi, cũng là bác sĩ tâm lý của tôi."

Cô vốn không có ý định dò xét chuyện riêng tư của người khác, nhưng Tô Diễm đã nói như vậy, cô cũng chỉ có thể đứng nghe tiếp.

"Mẹ tôi bà ấy là một người phụ nữ đẹp, phụ nữ đẹp tất nhiên sẽ có rất nhiều người đàn ông, bà ấy thường ngày mang theo tình nhân của bà về nhà, đêm hôm ấy họ uống rất nhiều rượu, sau khi mẹ tôi ngủ, người kia mượn rượu xông vào phòng tôi..."

Chỉ là cậu nhóc mười mấy tuổi, tại nơi đất khách quê người đã trải qua đau đớn mà không gặp phải.

Hắn rất bình tĩnh kể lại từng chuyện đã qua với Lâm Hoan Hỉ, đôi môi mở ra rồi đóng lại, trừ việc đó ra, cả khuôn mặt không có bất kỳ gợn sóng cùng biểu cảm.

"Sau ngày đó, tôi mắc bệnh tâm lý, chỉ cần người khác chạm vào tôi, tôi sẽ buồn nôn, nôn mửa, thậm chí là ngất." Hắn đột nhiên nhìn về phía Lâm Hoan Hỉ, nhìn vào ánh mắt của cô, hắn nở một nụ cười ôn nhu yếu ớt chưa bao giờ có, "Cô là người phụ nữ đầu tiên tôi thử tiếp xúc."

Cô cảm thấy đầu lưỡi đắng chát, ánh mắt ngạc nhiên, cũng không biết nói gì cho phải.

"Ở trong mắt cô, tôi kiêu ngạo bất thường, vì lợi ích của bản thân mà không nói lý, tôi chính xác là người như vậy, sau này cũng sẽ là người như vậy." Hắn cười chua xót, "Thế nhưng... thế nhưng Lâm Hoan Hỉ, tôi phải thừa nhận, tôi có hơi thích cô, chỉ là có một chút thích, việc thích cô khiến cho tôi muốn thử thay đổi bản thân."

"Buổi tối hôm đó tôi nhìn thấy hai người hôn nhau. Vì vậy tôi cho rằng anh ta bao nuôi cô, sau đó tôi không nhịn được nghĩ, cô ở cùng anh ta, không bằng theo tôi. Cho dù tôi biết hai người là vợ chồng, vẫn không ngừng suy nghĩ như vậy."

Lâm Hoan Hỉ nắm chặt tay, Tô Diễm nằm trên giường được ánh sáng bao phủ, mà cô nhìn vào lại như tối đen không có giới hạn.

Tô Diễm nhếch khóe môi: "Tôi đến bệnh viện nhìn cô thì Cảnh Dịch nói một câu với tôi, cô biết hắn nói cái gì không?"

Giọng nói cô run rẩy: "Tôi không biết."

Giọng Tô Diễm khàn khàn: "Cảnh Dịch nói...cô ấy cần ánh sáng."

Hắn là một người mục nát, hễ có người dính dáng tới hắn, sẽ rước lấy một thân dơ bẩn, bởi vì hắn không phải người tốt, sở dĩ chưa bao giờ có một người tốt xuất hiện trong thế giới của hắn.

Hết lần này tới lần khác Lâm Hoan Hỉ xuất hiện, nguyên nhân chính là kiến thức và vẻ đẹp của cô, tất cả những thứ hắn từng trả qua không chịu đựng nổi liền bộc phát.

Lâm Hoan Hỉ há hốc mồm, lại phát hiện mình không phát ra được âm thanh nào, cô siết chặt nắm tay, phía sau lưng cứng ngắc không có cách nào nhúc nhích.

Tô Diễm xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư đưa tới.

Hắn từ trên cao nhìn xuống: "Ở Paris có một công ty thiết kế nổi tiếng, chủ quản thiết kế nơi đó cũng là sư phụ của tôi, đây là thư tiến cử, cô có thể cầm cái này đi tìm hắn. Cô ở chỗ đó mấy tháng, sau này cô sẽ có bản lý lịch tốt nhất trong đời."

"Đây coi như là..." Tô Diễm kéo tay cô đặt phong thư lên trên, "Bồi thường việc tôi sa thải cô, về phần cô có đi hay không, toàn bộ là do cô."

Lâm Hoan Hỉ ngơ ngác nhìn phong thư, ngẩng đầu lên: "Tô tổng..."

"Cút đi." Tô Diễm không định cho Lâm Hoan Hỉ mở miệng, quay lại vẻ mặt quái gở cùng kiêu ngạo.

Lâm Hoan Hỉ nắm chặt phong thư, khô khốc nói ra: "Sách này trả lại ngài."

"...Hẹn gặp lại."

Hắn cười ra tiếng, vẻ mặt khiến Lâm Hoan Hỉ không hiểu nổi: "Không nên gặp lại, tôi sẽ không phép con người làm tôi khó chịu xuất hiện lần nữa trong cuộc đời tôi.l

Lâm Hoan Hỉ miệng hít sâu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Ánh mắt Tô Diễm hơi trầm xuống, đột nhiên gọi cô lại: "Lâm Hoan Hỉ, có thể ôm tôi lần cuối cùng một chút không?"

Bước chân cô dừng lại, quay đầu lại nói: "Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi, chồng tôi..."

Lời còn chưa dứt, Tô Diễm đột nhiên ôm lấy cô, Lâm Hoan Hỉ còn chưa kịp phản ứng thì Tô Diễm đã lui về phía sau, buông cô ra.

Hắn nói: "Sau này không gặp."

Lâm Hoan Hỉ nhìn kỹ hắn, cũng không quay đầu lại rời khỏi.

Ánh sáng bị che khuất bởi đám mây đen, hắn đứng ở trong bóng tối, nhìn theo hướng cô rời đi, ánh mắt bình thản không gợn sóng.

Có người từ nhỏ đã cô tịch, đã định sẵn một đời cô độc,

không người hỏi thăm, dù cho buồn vui, cũng không ai quan tâm.

*

Ẩn giấu một bụng đầy bí mật Lâm Hoan Hỉ một thân trở về nhà, mới vừa vào cửa, bên ngoài liền đổ mưa.

Nhìn ngoài cửa sổ thời tiết u ám, Lâm Hoan Hỉ đột nhiên nghĩ đến Tô Diễm, sợ run lên, thu lại vẻ mặt vào phòng.

"Tô Diễm sa thải em rồi."

Thấy Cảnh Dịch từ trên lầu đi xuống, Lâm Hoan Hỉ trực tiếp nói.

"Sau đó cho em một phong thư tiến cử."

"Cho nên?"

Lâm Hoan Hỉ ánh mắt kiên định: "Cảnh Dịch, em muốn đi Paris, có lẽ là đi ba năm."

Cảnh Dịch nhướn mày, đáy mắt cô như có ánh sáng hiện lên, lóe sáng lại mê người.

Lâm Hoan Hỉ cau mày: "Đến lúc đó em đi.."

"Anh cũng có một việc nói với em." Anh ngắt lời cô, tiến lên vài bước, nâng mặt cô lên,

"Chuyện này anh nghĩ rất lâu. Vốn là muốn nói sớm cho em biết, không nghĩ tới em xảy ra chuyện, nhưng mà bây giờ cũng không muộn."

Ánh mắt của anh sáng quắc: "Anh quyết định rời khỏi giới giải trí."

Lâm Hoan Hỉ vô cùng kinh ngạc nhìn Cảnh Dịch, vẻ mặt không thể tin:

"Anh đang nói cái gì? Chu Châu nói đạo diễn Thuyết Tư Đan Ni gửi lời mời, đây là cơ hội tốt nhất để anh vươn ra thế giới đấy!"

"Kịch bản của đạo diễn Tư Đan Ni anh đã xem qua rồi, bố cục lẫn nội dung bên trong kịch bản đều không phải loại anh thích, gây nên xôn xao cũng chỉ là thân phận nam chính người Hoa mà thôi. Đây là anh suy nghĩ kỹ mới ra quyết định, anh muốn hỗ trợ em như trước kia em đã từng làm cho anh."

Lâm Hoan Hỉ nhìn anh, người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, không có vẻ đùa giỡn.

Cho tới bây giờ cô đều chiều theo ý người đàn ông này, nhưng lần này, trong lòng lại không xác định được.

Lâm Hoan Hỉ ngẩng đầu nhìn anh, thử khuyên bảo: "Giấc mộng của anh..."

Cảnh Dịch cong khóe môi, nâng gò má cô lên, hôn xuống môi cô: "Ước mơ của anh...cho tới bây giờ đều là em."

Cô ngạc nhiên không thôi, tiếp theo là một trận ngọt ngào.

Lâm Hoan Hỉ đưa tay vòng qua eo anh, nhắm mắt lại: "...Chúng ta cùng đi Paris."

"Ừ."

"Chờ sau khi em ổn định, chúng ta sẽ sinh cục cưng."

"Ừ, được."

"Cảnh Dịch." Lâm Hoan Hỉ nhón chân lên, hôn lên môi anh, "Có thể làm vợ của anh, thật sự là rất vui."

Cảnh Dịch nhắm mắt lại: "Anh cũng vậy..."

Cô là mạng sống của anh, tất nhiên là không thể thiếu, kể từ khi gặp được Lâm Hoan Hỉ, anh mới có cuộc sống vui vẻ.

HOÀN CHÍNH VĂN.