"Ừ." Minh Mộ Dao kiểm tra lại lần nữa xem đã xóa hết những gì cần xóa chưa, rồi mới đứng dậy đi ra cửa nói với Tô Ân: "Xuống thôi."
Tay nghề của dì Trần cũng không tệ, món ăn nào cũng thơm ngon đẹp mắt.
Khi dì ấy bê cơm ra đặt trước mặt Minh Mộ Dao, dì mới cười nói: "Đều xong rồi, bác sĩ nói vừa xuất viện nên ăn thanh đạm một chút, nên dì không nấu món nào quá nhiều gia vị."
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, tâm trạng Minh Mộ Dao tốt hơn nhiều, nói với dì Trần: "Cảm ơn dì, dì cũng ngồi xuống ăn cơm đi ạ."
Dì Trần ngạc nhiên nhìn cô, luống cuống dùng tạp dề lau tay, nói: "Dì ăn ở trong bếp là được rồi, cô với Ân Ân cứ từ từ ăn, ăn xong rồi gọi dì."
Nhìn dì Trần vội vàng rời đi, Minh Mộ Dao không khỏi tự hỏi có phải vừa rồi cô đã nói gì đó khiến dì hiểu lầm hay không, hay là thói quen ăn uống của cô không tốt, khiến dì không thoải mái?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Minh Mộ Dao đều cảm thấy hình như cô không có vấn đề gì, chắc không phải lỗi của cô.
Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Ân bưng một bát sứ trắng nhỏ đứng ở cửa bếp, nhìn Minh Mộ Dao không dám lại gần.
Sao ai cũng sợ mình vậy?
Mình là hổ dữ hay sao?
Minh Mộ Dao thở dài, cầm đũa lên nói với Tô Ân: "Nếu em không quen thì có thể vào bếp ăn cùng dì Trần."
Tô Ân tưởng cô giận, run lên một cái, mới chậm chạp đi tới, đặt bát cơm trắng đã xới một nửa lên bàn, ngồi xuống đối diện Minh Mộ Dao.
Vì hành động của Tô Ân, tâm trạng Minh Mộ Dao đã khá hơn một chút, cô gắp một miếng thịt bỏ vào bát Tô Ân, dịu dàng nói với cô ấy: "Trước kia có lẽ tính tôi không tốt lắm, đã làm không ít chuyện sai, nếu em cảm thấy không thoải mái, cứ nói thẳng với tôi, được không?"
Tô Ân ngẩng đầu nhìn cô, yếu ớt gật đầu.
Bữa cơm này ăn còn ngột ngạt hơn so với tưởng tượng của Minh Mộ Dao, có lẽ là vì cô vừa biết nguyên chủ đã làm những chuyện gì, nên càng nhìn cô gái trước mặt càng thấy xót xa.
Nguyên chủ không chỉ nhốt cô ấy ở nhà không cho ra ngoài, mà còn động tay đánh đập cô ấy.
Cuối cùng, lại còn định đưa Tô Ân đến quán bar chơi mấy trò bậy bạ, hơn nữa có vẻ như Tô Ân hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nếu không phải vụ tai nạn xe hơi bất ngờ kia khiến Minh Mộ Dao chiếm lấy cơ thể này, có lẽ bây giờ tình cảnh của cô gái trước mặt sẽ càng thêm khó khăn.
Minh Mộ Dao trầm ngâm suy nghĩ, cô nhìn Tô Ân một cái, rồi mới hỏi: "Sao em không ăn thịt?"
Tô Ân vốn đã ăn uống rất cẩn thận, nghe vậy càng sững người, đôi mắt ngây ngốc nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói: "Chị... không thích em quá béo, nói như vậy không đẹp."
Minh Mộ Dao ngẩn người, kinh ngạc nói: "Tôi nói như thế nào?"
Tô Ân nghĩ ngợi một chút, rồi nói: "Chị nói, Omega thì nên nhỏ nhắn xinh xắn, quá nặng không chỉ xấu mà còn bế không nổi, nên không cho phép em nặng quá 75 cân."
75 cân?
Minh Mộ Dao đánh giá cô gái trước mặt, Tô Ân năm nay hình như 19 tuổi, nhìn chiều cao cũng không phải là thấp, ước chừng cũng phải 1m65.
Với chiều cao này, mà còn phải kiểm soát cân nặng dưới 75 cân?
Minh Mộ Dao cảm thấy nguyên chủ thật sự bị điên rồi, thế này khác gì bộ xương di động?
Thảo nào lúc nắm tay Tô Ân, cô cảm thấy cả người cô ấy toàn xương xẩu, thì ra là vì lý do này.
Minh Mộ Dao lập tức nổi giận, trầm mặt nhìn Tô Ân, khiến cô ấy giật nảy mình.
"Em, em..." Tô Ân tưởng Minh Mộ Dao muốn đánh mình, sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng giải thích: "Em không ăn nữa, em sẽ kiểm soát cân nặng, tuyệt đối sẽ không làm phiền chị, xin lỗi!"