Chương 25

Tuy trong lòng Minh Mộ Dao nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn về nhà, vừa đến cửa đã thấy dì Trần đứng ở sân đợi, Minh Mộ Dao còn tưởng là đang đợi mình.

Dì Trần thấy cô về liền ra đón, giúp cô cầm áo khoác, hỏi han: "Vết thương lành thế nào rồi, bác sĩ có nói gì không?"

"Không có gì, vẫn như cũ." Minh Mộ Dao nói: "Không được dính nước, ngày thay thuốc hai lần, trước khi đi ngủ thay một lần ở nhà là được, một tuần sau sẽ khỏi."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Dì Trần ôm áo khoác của Minh Mộ Dao nói: "Sau này cô chủ đừng vào bếp nữa, trong đó có nhiều dao lắm, lỡ lại bị thương thì không tốt đâu, có việc gì cô chủ cứ nói với tôi, tôi đến đây không phải là để chăm sóc cô chủ sao."

Minh Mộ Dao mỉm cười, gật đầu nói với bà: "Vâng, tôi biết rồi, chúng ta vào nhà trước đi."

"Tôi đang đợi chuyển phát nhanh đây." Dì Trần nói: "Vừa rồi nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện đến, nói là sắp giao đến, chắc một lát nữa là tới, tôi đợi thêm một chút."

"Chuyển phát nhanh?"

Đúng lúc Minh Mộ Dao đang nghi ngờ thì một chiếc xe ba bánh điện có ghi chữ chuyển phát nhanh chạy đến trước mặt hai người.

"Xin chào, chuyển phát nhanh của Minh Mộ Dao." Anh nhân viên chuyển phát nhanh nhìn hai người, nói: "Ai ký nhận giúp tôi nhé?"

Minh Mộ Dao vừa nghe thấy tên mình thì thầm nghĩ mình đã mua gì, nhưng nghĩ kỹ lại thì biết đây chắc chắn không phải do mình mua.

Cô nằm viện 2 ngày, về nhà lại ở thêm 2 ngày, tính ra, nếu là chuyển phát nhanh chậm thì hôm nay vừa vặn có thể giao đến.

"Để tôi ký nhé." Minh Mộ Dao bình tĩnh nói, nhưng cũng rất tò mò Minh Mộ Dao lúc trước đã mua những thứ gì.

Ký xong, dì Trần liền nhận một thùng carton lớn từ trên xe, bà ước lượng nói: "Cũng nặng đấy, Mộ Dao cô mua gì vậy?"

Minh Mộ Dao nhìn thùng hàng được đóng gói kỹ càng, lắc đầu nói: "Tôi cũng không nhớ nữa."

Hai người nhìn nhau, ai cũng không đoán ra bên trong là gì, chỉ có thể ôm về nhà mở ra xem.

Vào nhà, Tô Ân liền ra đón, cô ấy nhìn dì Trần, lại nhìn Minh Mộ Dao, ánh mắt dừng lại trên thùng carton trên tay dì Trần, khó hiểu hỏi: "Đây là... cái gì vậy?"

"Không biết." Minh Mộ Dao thay dép xong, nhận lấy thùng hàng từ tay dì Trần, ước lượng một chút nói: "Cũng nặng đấy, không biết là thứ gì, em lấy giúp tôi cái kéo nhé."

Tô Ân gật đầu, tìm thấy một cây kéo màu xanh trong tủ ở phòng khách, đi tới đưa cho Minh Mộ Dao.

Nhìn Tô Ân cầm phần đầu kéo, đưa phần tay cầm màu xanh về phía mình, Minh Mộ Dao không nhịn được cong môi cười, nói: "Cảm ơn em."

Từ ‘cảm ơn’ có lẽ hơi xa lạ với Tô Ân, nên cô ấy ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng không được tự nhiên nhìn khuôn mặt Minh Mộ Dao, nhìn rất chăm chú.

Còn Minh Mộ Dao thì dồn hết sự chú ý vào thùng hàng trước mặt, mở ra bên trong còn có rất nhiều thứ được bọc bằng xốp, lớn nhỏ đủ cả, nhìn có vẻ rất quý giá.

Mở đại một cái mỏng ra, Minh Mộ Dao vừa mở ra đã sợ hãi ném lại.

Đó là một chiếc áo ngực làm bằng kim loại, kim loại lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng, bên trên còn đính vài viên pha lê đủ màu sắc, nhìn giống như một thứ đồ chơi bệnh hoạn nào đó.

Minh Mộ Dao thật sự bị thứ này dọa sợ, cô không thể ngờ rằng Minh Mộ Dao lúc trước lại mua cả một thùng đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.

Dì Trần nhìn rõ thứ trong thùng cũng "ối chao" một tiếng, che mặt chạy vào bếp, trong phòng khách nhất thời chỉ còn lại Minh Mộ Dao và Tô Ân.

Chiếc áo ngực này kiểu dáng ‘mới lạ’, hơn nữa còn rất nặng, Minh Mộ Dao lại nhìn thêm một cái, phát hiện kích cỡ đó nhỏ hơn size cô thường dùng, chắc chắn không phải mua cho mình, vậy người mặc cái này chỉ có thể là...