Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghe Nói Tôi Là Một Tra A

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hay là đến bệnh viện xem sao đi, lỡ đυ.ng trúng mạch máu gì đó thì làm sao?" Trần thẩm lo lắng nói.

Minh Mộ Dao nhìn vết thương của mình, nói với Trần thẩm: "Không sao đâu dì, con xem rồi, chỉ bị xước da thôi, dì xem máu không phải đã ngừng chảy rồi sao."

"Thế cũng không được, vẫn phải đi xem cho chắc." Trần thẩm thái độ rất kiên quyết, không để ý đến lời từ chối của Minh Mộ Dao, trực tiếp kéo người đi thay giày, còn không quên dặn Tô Ân: "Tô Ân, con tắt bếp đi, dì đưa Mộ Dao đến phòng khám ở cổng xem sao, con ở nhà đừng chạy lung tung."

Tô Ân cũng không biết có nghe thấy hay không, dù sao cũng không lên tiếng, Trần thẩm cũng không quản được nhiều như vậy, đưa Minh Mộ Dao đi luôn.

Ngay cổng tiểu khu có một phòng khám, bác sĩ trong đó xem qua tay Minh Mộ Dao rồi kê đơn thuốc, cũng nói giống như Trần thẩm, nhìn thì nghiêm trọng nhưng thực ra không bị thương gì, về nhà giữ gìn, đừng để dính nước là được.

Minh Mộ Dao nhìn y tá đang xử lý vết thương cho mình, ánh mắt hơi trầm xuống.

Vì chuyện Minh Mộ Dao bị thương, bữa trưa cũng không thể ăn được, Trần thẩm mua mang về vài món ăn, qua loa giải quyết bữa trưa.

Tô Ân sau khi Minh Mộ Dao về nhà thì cứ cúi gằm mặt xuống, không nói gì, bộ dạng cam chịu để mặc người ta đánh mắng.

Minh Mộ Dao không nói gì, tay bị thương ăn cơm hơi khó khăn, hiện tại chỉ có thể dùng tay trái, không dùng được đũa, dụng cụ ăn uống chỉ có thể là nĩa và thìa.

Ăn cơm xong, Minh Mộ Dao ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, nhìn Trần thẩm kéo Tô Ân vào bếp nói gì đó, chỉ là giọng nói rất nhỏ, cô không nghe thấy gì cả.

Nhưng dường như từ đầu đến cuối đều là Trần thẩm nói, cho đến khi kết thúc, Minh Mộ Dao cũng không nghe thấy tiếng của Tô Ân.

Đợi Trần thẩm nói chuyện xong, bà mới đi ra, dè dặt nhìn Minh Mộ Dao, ngập ngừng nói: "Mộ Dao, con muốn ăn gì không, dì pha cho con cốc trà nhé, làm thêm ít bánh ngọt được không?"

Minh Mộ Dao nhìn Tô Ân đi ra từ bếp, im lặng mấy giây mới nói với Trần thẩm: "Dì về phòng trước đi, con có chuyện muốn nói với Tô Ân."

Trần thẩm lập tức im lặng, bà nhìn Tô Ân, lại nhìn Minh Mộ Dao, yếu ớt gật đầu, rồi về phòng mình.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Minh Mộ Dao mới dựa vào ghế sofa, hất hàm về phía Tô Ân nói: "Ngồi đi, chúng ta nói chuyện."

Tô Ân lúng túng đứng đối diện Minh Mộ Dao, do dự hồi lâu mới ngồi xuống.

"Nói đi." Minh Mộ Dao ôn hòa nói: "Lúc đó, em có thật sự muốn làm hại tôi không?"

Tô Ân cúi đầu, không nói gì.

Minh Mộ Dao nhìn cô thật sâu, bất đắc dĩ nói: "Tôi tự nhận từ khi ra viện đối xử với em cũng không tệ, không hiểu sao tự nhiên em lại muốn làm hại tôi, may mà vết thương không sâu, cũng không có vấn đề gì lớn, bây giờ tôi chỉ muốn nói chuyện với em."

Tô Ân ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi cụp mắt xuống, nói: "Em xin lỗi..."

Minh Mộ Dao nhìn cô, nói: "Không cần nói xin lỗi."

"Tôi không nhớ trước đây chúng ta sống với nhau như thế nào, nghe nói tôi thường xuyên đánh mắng em, thậm chí còn đánh gãy chân em. Những chuyện này tôi không có ấn tượng, cũng hoàn toàn không nhớ, nhưng tôi sẽ không tìm lý do cho hành vi của mình."

Tô Ân nhắm mắt lại, không dám nhìn cô.

Minh Mộ Dao lại nói: "Bây giờ tôi khác trước rồi, tuy nói như vậy không có sức thuyết phục lắm, nhưng tôi sẽ từ từ thay đổi, ít nhất sẽ không đánh em nữa."

Tô Ân mở mắt ra nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi..."

"Không cần nói xin lỗi." Minh Mộ Dao thở dài trong lòng: "Đây đều là tôi đáng đời."
« Chương TrướcChương Tiếp »