Chương 40

Sau đó hai người nhìn về phía Người Ngoài Cuộc: “Còn cậu thì sao?”

Người Ngoài Cuộc vẫn thong thả ung dung ngồi ăn thịt nướng, trông có vẻ hưởng thụ lắm: “Tôi à? Tôi giúp Thiên Diệp Quốc lập kế hoạch phát triển trong vòng trăm năm tới.”

Hai vị đại lão hoảng sợ: “Đúng là nhân tài…”.

Nghe mọi người nói chuyện phiếm, Tiêu Chỉ lẳng lặng nhìn thịt nướng trong tay, lại chợt nhớ đến A Sâm.

Đó là lúc cậu mới vào game, vì không quen thuộc các thiết lập của hệ thống nên quên mất trong game có giá trị thể lực, khi ấy cậu đói đến mức chỉ có thể bò chứ không thể đứng dậy nổi ở trước mặt A Sâm, khiến hắn hú vía một phen, tưởng rằng cậu sắp ngỏm củ tỏi.

Lúc đó Tiêu Chỉ còn nghĩ đến việc ăn cỏ chống đói, thế nhưng cỏ ở Hessen đen như mực, ăn xong có thể cậu sẽ bay thẳng một mạch đến thế giới Asanasi du lịch mất.

Đúng lúc này, A Sâm bắt một con Rắn Xương từ trong bụi cỏ ra đưa cho cậu.

Tiêu Chỉ: “…”

Tuy rằng cái này cũng có thể gọi là rắn, nhưng mà rắn này có miếng thịt nào đâu mà ăn chứ…

Tiêu Chỉ phí mất nửa ngày dùng hơi tàn sức kiệt của mình để giải thích mới khiến A Sâm hiểu rằng cậu không ăn được cái này, ánh mắt A Sâm đầy vẻ nghi ngờ, sau đó hắn đứng dậy bỏ đi.

Tiêu Chỉ nằm bò tại chỗ, đói đến mơ mơ màng màng.

Không bao lâu sau, A Sâm khiêng một con lợn rừng cháy đen trở lại, con lợn kia lớn hơn cậu gấp ba bốn lần, cũng không biết A Sâm chộp được từ chỗ nào.

A Sâm khiêng con lợn rừng chết không nhắm mắt kia đến trước mặt Tiêu Chỉ, vẻ mặt ngây thơ tỏ ý bảo cậu ăn đi.

Tiêu Chỉ: “…”

Tuy rằng con này cũng có thịt đó, nhưng mà răng cậu không có chắc đến vậy…

Cuối cùng, trải qua một cuộc trò chuyện đầy gian nan, cuối cùng Tiêu Chỉ cũng quyết định ăn thịt mà A Sâm mang về, tránh việc chết đói vì kén ăn.

Mơ mơ màng màng cắn một miếng thành quả lao động của A Sâm, cảm nhận duy nhất của Tiêu Chỉ là thứ mình đang nhai chẳng khác gì với ván cửa, còn phát ra tiếng “cót két” khả nghi.

Cậu gắng gượng mở mắt ra, nhìn thoáng qua khung giới thiệu vật phẩm: Đồ vật đen như mực, nghe nói là thịt nướng, sau khi dùng để ăn thì tự gánh chịu hậu quả.

Tiêu Chỉ: “…”

Rút lại lời nói ban đầu nhé, bây giờ cậu không chỉ lo bị chết đói nữa, mà lần này còn tăng thêm nguy cơ chết vì độc.

A Sâm cũng nếm thử một miếng, sau đó quyết đoán giật cái thứ đen như mực trong tay Tiêu Chỉ ra vứt đi, thủ tiêu tang vật.

Không biết qua bao lâu, lúc Tiêu Chỉ cảm thấy cánh cửa lớn của thế giới Asanasi đã rộng mở vì mình, cuối cùng cậu cũng nếm được vị thịt. Tuy rằng không có muối, cũng không có bất cứ gia vị gì, nhưng đây là thật sự là thịt, là thịt nướng!

Lúc này, Tiêu Chỉ mới thật sự thoát khỏi nguy cơ bị chết đói,

Sau này A Sâm cũng làm thịt nướng, kĩ năng nướng thịt của hắn càng ngày càng tốt, thỉnh thoảng còn dùng những hương liệu và nấm gia vị ở Hessen để cậu không bị ngán. Tuy những loại nấm đó trông rất khả nghi, nhưng Tiêu Chỉ ăn rồi mà vẫn chưa chết, hương vị cũng không hề thua kém gì nấm Truffle.

Khác với miếng thịt nướng ngon lành trong tay, thịt nướng A Sâm làm ra mang theo một loại hương vị rất độc đáo, hương vị của Hessen.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chỉ lại bắt đầu thấy nhớ tay nghề nướng thịt của A Sâm, không biết bây giờ A Sâm đang làm gì?

A Sâm trầm tính như vậy, có lẽ là đang đọc sách, trồng hoa nhỉ? Bây giờ đang là giờ cơm, biết đâu hắn đang thái rau nấu cơm thì sao?

Nghĩ đến dáng vẻ đứng thái rau của A Sâm, Tiêu Chỉ không kiềm được mà cười tủm tỉm.

*

Vùng đất Vô Chủ.

Sắc trời ở nơi này luôn luôn âm u, không thể nào nhìn thấy được màu xanh, xung quanh chỉ có cây khô, cỏ dại và đầm lầy, bao phủ bởi một màu xám đầy vẻ chết chóc.