Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện.
“Các ngươi đã kiểm tra nơi này chưa?”
“Còn chưa đâu, mỗi khu vực đều phải kiểm tra thật cẩn thận, chỉ cần nhìn thấy thứ gì hơi giống Thiên Diệp Ô thì phải bắt lại ngay.”
“Làm nhanh lên đi, chút nữa sẽ có người đến hỏi.”
Sau đó tiếng bước chân lập tức vang lên, chỉ cần nghe đã biết là ở nơi cách bọn họ không xa, hơn nữa còn đang tiến gần về phía này.
Tiêu Chỉ và Thiên Diệp Ô liếc nhau, cảm thấy tình hình không ổn rồi.
Khu vực này cực kì trống trải, hầu như không có nơi nào thích hợp để bọn họ trốn cả.
Thiên Diệp Ô gấp đến độ phiến lá trên đầu xoay vòng vòng: “Chết rồi chết rồi, anh Thất, người Asanasi các anh không phải có loại thứ gì đó mà vèo một cái là có thể giấu đi đồ vật sao? Anh có thể giấu tôi đi không?”
À thì ra cái y nói chính là ba lô của mình.
Tiêu Chỉ nhìn y: “Có thể, nhưng mà điều kiện hơi tàn nhẫn.”
Thiên Diệp Ô: “Điều kiện gì?”
Tiêu Chỉ nói: “Nếu cậu chết thì tôi có thể bỏ cậu vào, nhưng mà cậu sẽ sống lại tại chỗ được à?”
Thiên Diệp Ô: “…”
Điều kiện này hình như tàn nhẫn thật đấy.
Y bèn hạ mình: “Chúng ta có thể đổi cách khác không?”
Tiêu Chỉ nói: “Thật ra tôi biết thuật tàng hình.”
Ánh mắt Thiên Diệp Ô ngập tràn chờ mong.
Nhưng câu tiếp theo của Tiêu Chỉ lại vô tình khiến hy vọng của y vỡ nát: “Nhưng tôi chỉ có thể giấu được mình tôi thôi.”
Thuật tàng hình của Tiêu Chỉ là một kỹ năng chán ngắt, nhưng vứt đi thì lại tiếc.
Sau quá trình thực hiện phép thuật dài loằng ngoằng, thì có thể hòa vào cảnh vật xung quanh trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng sau khi thực hiện phép thuật thì không thể nhúc nhích, cũng không thể thực hiện trên diện rộng, cũng chỉ có thể giấu mỗi bản thân mình, nếu không thì sẽ bị thương.
Bình thường khi một người nào đó muốn tàng hình, sẽ lập tức phát hiện ra mình không có thời gian thực hiện phép thuật hoặc không chạy thoát được, nên mới dễ dàng để lộ sơ hở.
Nhưng bây giờ cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn, Tiêu Chỉ bèn đi đến tảng đá lớn gần đó ngồi xuống, bắt đầu thực hiện phép thuật.
Thiên Diệp Ô đáng thương hỏi: “Anh Thất, vậy giờ tôi phải làm sao?”
Tiêu Chỉ đưa mắt nhìn vào mảnh đất trồng rau của hoàng thất gia tộc Thiên Diệp, ý muốn bảo: “Đi vào.”
Thiên Diệp Ô không thể tin được, nói: “Dù gì tôi cũng là Thái tử Thiên Diệp cơ mà….”
Tiêu Chỉ: “Vậy cứ đợi đến lúc biến thành rau xanh cắt khúc để xem xem còn mặt mũi không nhé?”
Thiên Diệp Ô lập tức sửa miệng ngay: “…Làm thái tử, thỉnh thoảng cũng phải trải nghiệm vài thứ khác biệt mới được.”
Vừa dứt lời, y đã quyết đoán nhấc đôi chân ngắn bước vào mảnh đất trồng rau xanh um tươi tốt, sau đó hòa vào đám rau dưa, củ cải và bắp cải chẳng biết là tên gì, biến thành một cây rau cắm trên đất.
Tiêu Chỉ nhắc nhở: “Phân tro.”
Thiên Diệp Ô miễn cưỡng lắc lắc chiếc lá nhỏ của mình, rồi lấy phân tro ở gần đó trét lêи đỉиɦ đầu. Thậm chí y còn nép bên cạnh một cây rau xanh, để ngụy trang thành một nhánh nhỏ của nó, mà như vậy thật sự cũng chẳng khác nhau tí nào.
Chẳng mấy chốc, binh lính tuần tra đã đi đến khu vực này.
Bọn họ cẩn thận tra xét xung quanh, gần như lục soát hết những nơi có thể ẩn náu cho bằng sạch.
Tiêu Chỉ ngồi trên tảng đá cách bọn họ không xa, tự nhiên như ruồi nhìn hành động của bọn họ. Mà Thiên Diệp Ô giờ phút này đang đứng ở mảnh đất trồng rau cách bọn họ chưa đầy hai mét, yên lặng như mớ rau ngốc trên đất.
Bọn binh lính hoàn toàn không ngờ mục tiêu mà bọn họ tìm kiếm lại ở ngay trước mắt.
Trong ấn tượng của bọn họ, Thiên Diệp Ô là thái tử nên chắc chắn sẽ được vô số cận vệ bảo vệ cẩn mật, ai mà ngờ rằng y không chỉ không có cận vệ, mà còn bị Tiêu Chỉ bắt chui xuống đất trồng rau.