Chương 5: Tiến lùi không được
Mãi hôn đến hai người đều có chút thở gấp, Tịch Thạc Lương mới trượt ra khỏi môi của cô, nhưng cánh tay không có buông lỏng, vẫn ôm cô ở trong ngực như cũ, khuôn mặt thanh tú chôn vùi ở trên cổ cô nhẹ nhàng cọ xát, chóp mũi quay chung quanh mùi hương nhẹ nhàng tự nhiên trên thân thể của cô.
Ở trong ngực quen thuộc này lại lâu ngày không gặp, tâm An Dĩ Nhược từ từ yên tỉnh trở lại, như tiếng ồn ào náo động bay tán loạn dần dần tất cả đều kết thúc, từ từ đã là trầm tĩnh như nước. Tay nhỏ nhắn vòng ở thắt lưng của anh, lại xiết chặt hơn mà tiến sát vào trong lòng anh, nghiêng tai lắng nghe nhịp tim trầm ổn có lực của anh.
Giai điệu vĩnh hằng bất biến, là cô khát vọng dựa vào.
"Dĩ Nhược..." Anh gọi cô, thanh âm nhỏ giọng mê người, sau đó thành tâm xin lỗi, "Xin lỗi, là anh bỏ quên em."
"Uh`m!" Cô vô ý thức đáp lời, khe khẽ từ từ nhắm hai mắt lại.
"Đừng giận nữa, được không?" Anh ôm cô năn nỉ, "Em nói muốn bình tĩnh, anh sẽ không quấy rầy em, nhưng cũng hơn một tuần lễ rồi, muốn trừng phạt anh cũng đủ rồi chứ, hử?"
"Uh`m!" Cô lại đáp lại một tiếng, cánh tay nhỏ nhắn hơi thắt chặt.
"Dĩ Nhược!" Anh dịu dàng lại gọi một tiếng, khóe miệng dắt một nụ cười, ngay sau đó đã bế ngang cô lên.
"Thạc Lương?" Hai chân cách mặt đất trong nháy mắt, An Dĩ Nhược ôm sát cổ của anh kinh hô một tiếng. Bọn họ vốn là tình nhân, lại thêm Tịch Thạc Lương uống rượu, khoảnh khắc bị anh ôm lấy, bốn chữ say rượu loạn tính đột nhiên lóe lên trong đầu, mặt An Dĩ Nhược không thể khống chế đỏ lên, có chút mong đợi, lại càng lúng túng cũng không biết phải làm sao.
Khi cái ót chạm vào cái gối mềm mại, khi Tịch Thạc Lương bắt đầu vong tình hôn vào xương quai xanh của cô, trong nháy mắt lý trí của An Dĩ Nhược được kéo về, rút hai tay bị anh giữ chặt ra, cô yếu ớt nhưng cũng kiên định đè lại tay muốn cởi nút áo sơ mi của cô, "Đừng, Thạc Lương!"
Tịch Thạc Lương thở hổn hển ngẩng đầu, dịch chuyển nữa người đè ở trên người cô, ánh mắt sáng quắc xuyên qua bóng tối rơi vào trên mặt cô, sau một lúc lâu sau đó, nói: "Xin lỗi!"
Mượn ánh trăng nhìn thấy tầng mồ hôi mịn trên trán của anh, An Dĩ Nhược sờ sờ tóc mềm mại của anh, biểu cảm dịu dàng trên mặt nhìn một cái không sót gì, "Trong nhà có mật ong không? Em đi pha cho anh ly nước mật ong giải rượu." Một khi tha thứ, đối với anh, cô lại khôi phục sự dịu dàng quen thuộc.
Anh nhìn cô cười, cúi người hôn thật mạnh ở trên trán cô một cái, xoay người nằm xuống kéo cô vào trong lòng, cực kỳ thỏa mãn mà thở dài: "Không muốn uống nước mật ong, chỉ muốn ôm em."
Cô cũng cười, trong lòng đột nhiên lại bình thường trở lại. Có lẽ là giằng co không chịu gặp mặt chính là chờ một câu xin lỗi này của anh thì phải, rốt cuộc thừa nhận ý nghĩ hư vinh của mình về điểm này, cô cũng giống như tất cả phụ nữ, cần người thương yêu, cần người làm bạn, cần người dỗ dành. Anh yêu cô, bằng không sao có thể nhỏ giọng mềm mại nói xin lỗi với mình như vậy? Nhưng có lẽ anh không biết, cô yêu anh càng sâu càng nặng hơn.
Xuất ra tâm dứt khoát nhất, bất chấp hết thảy yêu một người. Trước đây cô không tin, gặp gỡ anh mới giật mình giác ngộ, ở trong tình yêu, người ta thiếu nhất chính là nên có lý trí.
Hai người lẳng lặng nằm một lúc, có lẽ là rượu mạnh mẽ đến, Tịch Thạc Lương đưa tay giật ra cúc áo nơi cổ áo, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Lúc này An Dĩ Nhược ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh, có lẽ đêm nay anh quả thật uống không ít. Ở dưới tình huống anh không thức giấc dịch chuyển cánh tay ôm ở bên eo của cô ra, cô như một con mèo nhỏ rón rén đi tới nhà bếp pha cho anh ly nước mật ong, trở lại phòng ngủ mở đèn tường ở đầu giường, chống đỡ thân thể của anh rót vào, lại đi vào phòng tắm dùng khăn ướt với nước ấm, nhẹ nhàng lau khuôn mặt đẹp trai của Tịch Thạc Lương, sau đó săn sóc giúp anh cỡi giày, di chuyển chân thon dài của anh đặt ngang trên giường, giũ chăn mỏng đắp kín cho anh.
Cùng anh loay hoay xong, cả người cô đã xuất ra mồ hôi mỏng. Thở phào một cái ngồi xổm ở bên giường, nhìn anh ngủ rất quen thuộc rất chân thực, trong lòng tràn đầy yêu thương.
Suy cho cùng cô vẫn rất yêu anh! Vì anh, cô cam tâm tình nguyện thiêu thân lao đầu vào lửa.
Yêu nhau đến nay, so với nồng nhiệt của cô, dường như lúc nào anh cũng thản nhiên, cho dù là nhớ, xem ra cũng cực kỳ kín đáo. Nhưng cô tin, ngoại trừ cô, bên cạnh anh là không có người phụ nữ khác, vậy còn lo lắng cái gì chứ. Trên thực tế, anh luôn ở bên cạnh cô, vậy còn chưa đủ sao?
Thế giới đột nhiên sáng lên, đối với đoạn tình cảm này cho rằng có chút mờ ảo, lại nặng nề nhặt lòng tin. Lúc An Dĩ Nhược yêu, trong tính cách cương nghị dễ dàng bị mềm yếu thay thế chỗ. Đối với anh, cô luôn khoan dung, đối với tình yêu, cô vô cùng đơn thuần, cũng rất dễ dàng thỏa mãn.
Túm lấy mặt của mình, xem như để trừng phạt lòng tham, nhìn thời gian thật sự là đã khuya, cô mệt mỏi nằm ở trên giường phòng khách từ từ thϊếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, làm như là có một giấc mơ đẹp, trong mơ cô hạnh phúc rúc vào trong khuỷu tay của người yêu, toàn tâm dựa vào, lòng tràn đầy ngọt ngào, không tự giác, cô nhếch khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Sáng sớm, An Dĩ Nhược còn đang ở trong mộng, môi mỏng của Tịch Thạc Lương đã rơi ở trên má hồng hào của cô, nghe cô thầm rên rĩ một tiếng, ôm lấy chăn trở mình, "Đừng làm rộn, Mễ Mễ... Để cho tớ ngủ thêm một lát nữa..."
Anh nhẹ giọng cười, thấy hình nhân trên giường đang ngủ say, cưng chiều hôn xuống cái miệng nhỏ của cô, lòng ngón tay vuốt nhẹ ở trên mặt cô, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhớ nhung quyến luyến này.
Gọi một cú điện thoại cho công ty, dặn dò thư ký chuẩn bị tốt tài liệu anh cần, Tịch Thạc Lương lại quay vào trong phòng gọi cô thức dậy, sau khi rửa mặt, hai người ngồi ở phòng ăn ăn điểm tâm sáng: "Anh cùng em đi bệnh viện đổi thuốc trước, hôm nay phải đi thành B một chuyến, khoảng hai ngày trở về."
"Anh còn bận việc của anh, em gọi xe đi thì được, cũng không phải vết thương nặng gì." An Dĩ Nhược hiển nhiên còn chưa có tỉnh ngủ, dụi dụi mắt, bộ dáng còn hơi buồn ngủ, cô chính là như vậy, đổi chỗ ngủ thì ngủ không ngon.
"Nhìn em ngủ đến mơ mơ màng màng, sao anh có thể yên tâm?" Tịch Thạc Lương quan tâm rót ly sữa cho cô, không yên tâm dặn dò: "Hai ngày này phải kiên trì đi đổi thuốc mỗi ngày, không được xách vật nặng càng không thể tắm rửa, có chuyện gì nhờ Mê Ngư giúp đỡ."
Cô cười cười giận trách, đối với càu nhàu hiếm có của anh có chút ngoài ý muốn: "Tịch tổng khi nào thì trở thành cha của em rồi?"
Vuốt vuốt tóc của cô, anh nói: "Mấy hôm trước bác An gọi điện thoại cho anh, nói em đã lâu không về nhà, hỏi anh cuối tuần có rãnh rỗi hay không nói là cùng nhau ăn cơm."
Nghe vậy, An Dĩ Nhược giương mắt nhìn anh, "Cha đi vùng khác họp đã trở về, em cũng muốn chủ nhật về nhà, anh có rảnh không?" Thấy anh gật đầu, bên miệng cô cong lên nụ cười, "Vậy em gọi điện thoại nói cho mẹ em biết một tiếng, chủ nhật chúng ta về ăn cơm."
"Được, đến lúc đó anh đến đón em." Thấy cô ăn xong, Tịch Thạc Lương phủ thêm áo khác cho cô, nắm tay cô đi ra ngoài.
Ngồi trên xe, quan tâm mà nịt chặt dây an toàn cho cô, anh hỏi: "Hôm trước xảy ra chuyện gì? Không có việc gì làm gì chạy xa như vậy ăn cơm?"
Nghĩ đến màn xem mắt không sao nói rõ được, thầm mắng mình quá tùy hứng, nếu không phải nhất thời tức giận đánh cuộc với anh, cũng sẽ không kích động mà đồng ý với Mễ Ngư, không bàn bạc tốt không nói, còn gây ra phiền phức lớn như vậy. Đem chuyện trải qua nói lại một lần nữa với Tịch Thạc Lương, nhưng cố ý hoặc vô ý lảng tránh việc đánh Mục Nham một cái tát, thấy anh im lặng không nói lời nào, cô lo lắng sợ chưa giải thích đủ rõ ràng, "Nếu như em không đi, bác Mễ nhất định sẽ lại mắng Mễ Ngư, tính tình của cô ấy không phải anh không biết, nóng giận liều mạng, em là sợ lại bởi vì chút việc nhỏ này làm quan hệ hai người bế tắc, dầu gì qua loa một cái cớ vắng mặt, chờ bác Mễ hỏi tới, nói không có chọn trúng cũng lừa gạt trôi qua."
Tịch Thạc Lương thở dài, "Em nha, chính là điểm ấy không tốt, chưa bao giờ có thể nói không." Cưng chiều mà vuốt ve gương mặt cô, anh khẽ trách: "Chỉ là giúp cái gì không giúp, chuyện xem mắt như vậy tại sao có thể làm càn, nếu như thật sự bị chọn trúng thì làm sao?" Lời nói tràn đầy lo lắng.
Đáy lòng dâng lên ấm áp, khóe miệng hiện lên ý cười dịu dàng, cô trấn an, "Đâu dễ bị chọn trúng như vậy."
Tịch Thạc Lương hơi nhíu mày, lại nói cô mấy câu, An Dĩ Nhược chỉ cười nhẹ, cuối cùng nói một câu, "Biết rồi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."
"Cùng cô đến bệnh viện đổi thuốc, lại lái xe đưa cô về nhà trọ, Tịch Thạc Lương mới vội vã chạy về công ty, chủ trì một cuộc họp ngắn, mới cùng quản lý nghiệp vụ cùng chạy tới sân bay, trước khi sắp lên máy bay gửi đi một tin nhắn cho An Dĩ Nhược, "Chăm sóc mình thật tốt, an tâm chờ anh trở về, chủ nhật cùng về nhà ăn cơm."
An Dĩ Nhược đang sắp xếp lại bản thiết kế, xem xong tin nhắn của anh, duỗi lưng mỏi một cái thật dài, thiếu chút nữa liên lụy đến vết thương trên cánh tay, hô to với Mễ Ngư ở trong phòng khách: "Mễ Mễ, buổi tối chúng ta ăn đại tiệc đi, tớ mời."
Mễ Ngư khe khẽ thở dài, dựa vào trên ghế sofa khép hờ hai mắt, dừng một chút mới nói: "Quả nhiên mỗi lần được Tịch Thạc Lương kí©h thí©ɧ thì không bình thường, cậu có thể có chút khí phách được không?"
An Dĩ Nhược vui cười ha ha, đối với lời nói của cô coi như không nghe thấy, miệng ngâm nga bài hát thiếu nhi, vùi đầu tiếp tục làm công việc trên tay.
Hai ngày sau, Tịch Thạc Lương vẫn không có quay về, nói là công việc tiến triển không thuận lợi, An Dĩ Nhược quan tâm an ủi cũng không có thúc giục, chủ nhật vẫn một mình về nhà ăn cơm, cha mẹ hỏi cô sao Tịch Thạc Lương không có tới, cô vẫn vì anh giải thích, "Gần đây công ty bề bộn nhiều việc, đi công tác mà."
Bà An hiển nhiên rất không vui, nhưng nhìn con gái cười xòa nói xin lỗi, chịu đựng không có nói cái gì nữa. Ông An lại có chút coi không được, nói: "Dĩ Nhược, con về nước cũng đã hơn ba tháng rồi, Tịch Thạc Lương còn chưa có cùng con đến nhà ăn qua một bữa cơm, cho dù cậu ta làm việc bận rộn hơn nữa, cũng không thể bỏ quên con."
An Dĩ Nhược kéo cánh tay của cha mình, giống như làm nũng nói: "Cha, lòng của Thạc Lương trọng sự nghiệp, dù sao con cũng muốn ủng hộ anh ấy, vả lại không phải cha cũng không có hạn chế công việc của mẹ sao."
Hai vợ chồng già nhìn nhau, bất đắc dĩ than nhẹ, đứa nhỏ này, mỗi lần đều lừa gạt như vậy qua cửa ải.
Sau buổi cơm tối, ông An ngồi ở trong phòng sách rất lâu, lúc đi ra hỏi cô: "Dĩ Nhược, con và Mễ Ngư làm sao lại liên quan tới trong vụ án truy xét kia?"
"Cha biết rồi?" An Dĩ Nhược cũng không có bất ngờ, gãi gãi mặt, vô tội nói: "Chúng con cũng không biết là xảy ra chuyện gì."
"Cha thấy con nên chuyển về sống đi, một đứa con gái ở bên ngoài bao giờ cũng khiến cho người ta lo lắng." Nghe cô tường thuật lại chuyện đã xảy ra một lần, ông An gọi một cuộc điện thoại đi ra ngoài, sau đó cúi người hai tay đều cứng nhắc, tinh thần khỏe mạnh đùng đùng giận dữ, thật lâu sau mới nói: "Vụ án của đội chống ma túy còn đang điều tra, nếu như có chuyện gì con đi trợ giúp một chút."
Cô thuận theo đáp lại: "Con biết."
Đảo mắt một cái chủ nhật qua đi, Tịch Thạc Lương ở cuộc thi thiết kế thời trang "New Silk Road" từ thành B quay về vào ngày hôm trước, hẹn An Dĩ Nhược cùng ăn cơm trưa. Trong bữa ăn, di động của cô vang lên, nhìn thấy dãy số xa lạ, do dự một chút, cô nhận, "Xin chào, An Dĩ Nhược."
"Xin chào, Mục Nham."