Chính Triệu Lãng Chi cũng không biết mình sao lại đυ.ng phải Đới Văn Lương trên đường, sao lại như ma xui quỷ khiến bước tới giật bồ câu về cho hắn, rồi bây giờ sao lại ngồi ở trong phủ của hắn, ăn bồ câu hầm với hắn.
Gã từ biệt với Sơ Trường Dụ rồi rời phủ tướng quân, không về chỗ ở ngay mà tìm đại một sạp trà ngồi nghỉ.
Sống lại một đời, thời gian khác biệt, hoàn toàn không giống kiếp trước. Kiếp trước, cha mẹ đều qua đời lúc gã còn nhỏ, gã chịu đủ loại ánh mắt soi mói, chỉ có quận chúa Đan Dao trong sáng dịu dàng như thần tiên từ trên trời giáng xuống cứu gã, khiến gã cam tâm tình nguyện đi theo nàng, tôn thờ nàng như thần linh.
Kiếp này, gã đến bên cạnh quận chúa Đan Dao sớm hơn, nhưng nữ tử này như rơi khỏi thần đàn, trút bỏ hết vẻ lộng lẫy, lộ ra khuyết điểm tùy hứng và ham hư vinh của một tiểu cô nương.
Gã hoàn toàn không quan tâm những chuyện này.
Gã đến với thù hận, không còn là gã của kiếp trước. Đương nhiên gã biết Đan Dao thích mình vì tính cách hòa nhã thanh cao dù đã trải qua bao thăng trầm. Nhưng gã của hiện tại sớm đã không còn là quân tử nho nhã không hiểu chuyện đời ở kiếp trước.
Gã gánh vác quá nhiều, thậm chí còn xấu hổ khi đối diện với quận chúa Đan Dao ngây thơ, không biết làm sao hòa hợp với nàng.
Những ngày qua Đan Dao đến Diệp phủ, người trong phủ luôn cung kính với nàng, xem họ như khách quý. Còn quận chúa Đan Dao luôn là chú gà trống nhỏ kiêu hãnh hất đuôi lên khi được người khác tâng bốc, nên nàng ở Diệp phủ như cá gặp nước, không lo không nghĩ.
Triệu Lãng Chi càng thấy lạc lõng.
Vì vậy, lúc rời phủ tướng quân, gã ngồi ở sạp ven đường uống trà, nhìn đường phố kinh thành tấp nập người qua lại, khung cảnh phồn hoa yên bình.
Những dân chúng này đến cuối cùng mới lờ mờ nhận ra. Dù ở kiếp trước, Sơ Trường Dụ một tay che trời, Cảnh Mục chuyên quyền bạo ngược, hỗn loạn cũng chỉ có quan trường, còn dân chúng vẫn bình an vô sự, không hề hay biết.
Triệu Lãng Chi cảm thấy bọn họ thật ngu xuẩn đáng thương, không biết gì hết, mặc cho dòng nước số phận cuốn trôi.
Bản thân gã kiếp trước cũng như vậy. Chẳng may vướng vào dòng nước xiết, thịt nát xương tan, đến chết cũng không được yên.
Kế đó, gã nhìn thấy Đới Văn Lương.
Người này khoảng hai mươi, dáng người cao ráo, tuy là quan võ nhưng không mấy cường tráng. Tứ chi mảnh khảnh mạnh mẽ, trông cực kỳ mượt mà. Hắn có tướng mạo đoan chính đầy sức sống, mày chính trực, sống mũi cao, trán đầy đặn, lúc nhìn khiến mọi người cảm thấy tươi sáng rạng rỡ.
Hắn đang cầm đôi chim bồ câu trên tay, tất cả cảm xúc đều viết hết lên trên mặt.
Triệu Lãng Chi nhìn từ xa, cảm thấy người này đang sầu não gì đó, thẫn thờ mất hồn. Gã nghĩ kĩ lại, hẳn có liên quan đến mình.
Gã thầm nghĩ, đây cũng là chiêu trò của Sơ Trường Dụ. Tên ngốc đầu óc đơn giản này giữ mình bên cạnh hắn, Sơ Trường Dụ đương nhiên sẽ bảo hắn canh chừng mình. Một tên ngốc cả bản thân còn không tự lo được, còn muốn canh chừng người khác?
Hơn nữa, sợ là Sơ Trường Dụ quên rồi, kiếp trước y đã tru di cửu tộc của người trong lòng Đới Văn Lương như thế nào, hại hắn phải cưới người khác, rời xa quê hương?
Không hiểu sao Triệu Lãng Chi lại có hơi đồng cảm với người này.
Sau đó, gã ra tay giải vây, được mời đến phủ, mọi chuyện cứ thế diễn ra.
"Bồ câu nuôi trong phủ tướng quân, hầm lên tỏa hương vị rất thơm!" qua ba hiệp rượu, Đới Văn Lương hình như đã uống quá nhiều. Hắn cầm một khúc xương chân bồ câu trong một tay, một mình lẩm bẩm "Hai ngày nữa ta lại phải đi một chuyến, bắt hai con cho Tạ nhị tiểu thư ăn thử..."
Triệu Lãng Chi nghe vậy, chợt nhớ lại chuyện kiếp trước.
Gã nhướng mày cười, hỏi "Đới công tử và Tạ nhị tiểu thư đúng là yêu nhau sâu đậm, thật khiến người ta ngưỡng mộ."
Đới Văn Lương nghe vậy phá lên cười. Lúc này ánh mắt hắn mơ màng, khuôn mặt ửng hồng, cười như vậy thật ra có hơi hấp dẫn.
"Xinh đẹp! Tạ nhị tiểu thư... rất xinh đẹp." hắn cười nói, nghiêng mặt nhìn Triệu Lãng Chi nhận xét "Ta thấy ngươi là người tốt." giọng điệu phản bác này cho thấy từng có người đã nói lời khác với hắn.
Triệu Lãng Chi vừa nghe đã rõ, nhất định là Sơ Trường Dụ đã nghi ngờ.
Chuyện này cũng dễ. Bên cạnh có một tên ngốc như Đới Văn Lương bao che, không phải chuyện tốt với Sơ Trường Dụ, nhưng chắc chắn là chuyện tốt với gã.
Huống chi, Sơ Trường Dụ không chịu nổi áp lực, sớm muộn gì cũng sẽ bị điều khỏi kinh thành. Còn Cảnh Mục, không bao lâu nữa, người của Tam hoàng tử sẽ thu thập được toàn bộ chứng cứ hắn âm mưu hãm hại Đại hoàng tử.
Khi đó, Sơ Trường Dụ một mình ở Hồ Châu, tay ngoài tầm với không cứu được Cảnh Mục. Mà Cảnh Mục, dù không chết, kết cục nhất định sẽ càng thảm hơn Đại hoàng tử. Khi đó gã khống chế Tam hoàng tử, hai người này sẽ mặc cho gã hành hạ.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Triệu Lãng Chi cong lên.
Đới Văn Lương vẫn thản nhiên nói "... ta nhìn người chuẩn lắm. Người trước đó ta cảm thấy đáng kết thân chính là Sơ gia nhị lang. Ngươi xem Sơ Trường Triệt đó, chẳng phải anh tuấn uy vũ, là vũ khí quan trọng của quốc gia sao? Sơ tam lang này, cũng là một người tốt hiếm có, nhưng tiếc là ông trời bạc đãi, cho y một thân thể như vậy..."
Triệu Lãng Chi cười lạnh.
"Đới công tử." gã cười "Tại hạ từng có một giấc mơ."
Đới Văn Lương ngây người nhìn gã.
"Trong mơ, tại hạ bị bằng hữu bức hại, khiến cả nhà người mình yêu hàm oan, không ai sống sót. Đới công tử, nếu chuyện trong mơ xảy ra với ngươi, ngươi sẽ làm sao?"
Đới Văn Lương sững sờ hồi lâu, mới hiểu được ý trong lời gã.
"Bị bằng hữu thế nào bức hại?" hắn vẫy vẫy xương bồ câu trong tay.
"Giả như là Sơ tam công tử?"
"Kính Thần ư..." Đới Văn Lương ngậm khúc xương trong miệng "Kính Thần sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Ta tin đệ ấy, không thể nào."
"Vậy giả như thì sao?"
"Giả như..." Đới Văn Lương suy nghĩ hồi lâu, suýt nữa ngủ thϊếp đi.
Một lúc sau, hắn dụi mắt nói "Dù cho có giả như này, đệ ấy chắc chắn là bất đắc dĩ."
Triệu Lãng Chi cũng không biết mình làm sao, liền hỏi "Vậy ngươi làm sao?"
"Không làm sao hết." Đới Văn Lương buột miệng nói "Đệ ấy là đệ đệ của ta, ta có thể làm gì đệ ấy... hơn nữa, Sơ Trường Triệt ở Ngọc Môn Quan, còn không thể về nhà, ta phải thay tên đó chăm sóc Kính Thần..."
Triệu Lãng Chi sửng sốt.
Kiếp trước, khi gã bị đày đến biên giới Đông Bắc, từng nghe một võ quan bị đày nói. Võ quan đó nói, Đới Văn Lương và Sơ Trường Dụ có thù gϊếŧ vợ, dù Đới Văn Lương có lập được chiến công lớn, không muốn ở lại triều đình. Khi võ quan đó muốn tạo phản, cũng từng kích động Đới Văn Lương, nhưng Đới Văn Lương thẳng thừng từ chối.
"Đừng nói chuyện này với ta nữa." nghe nói khi đó Đới Văn Lương đã trả lời thế này "Sơ gia nhị lang đã chết rồi."
Lúc ấy Triệu Lãng Chi chỉ cho rằng võ quan bịa chuyện, khoác lác với bọn họ, dù sao hai câu này không khớp nhau.
Bây giờ, Triệu Lãng Chi hiểu rồi.
Chắc hẳn do gã uống rượu, trong lòng nhất thời cảm xúc lẫn lộn, buồn bã khó chịu. Gã cau mày, nhìn chằm chằm Đới Văn Lương say xỉn.
Trên đời... sao lại có người như vậy? Con người sống, sao có thể giống như hắn, không chút hận thù như vậy?
Một lúc sau, gã rót rượu đầy ly uống cạn.
Sơ Trường Dụ mãi đến canh ba mới ngủ.
Y cau mày ngồi bên đèn, nghĩ đi nghĩ lại chuyện Đới Văn Lương buột miệng nói hôm nay, y càng nghĩ càng sợ.
Hôm qua, người của Tam hoàng tử đã lên đường. Chẳng qua bọn họ công khai rời kinh, hành trình đương nhiên sẽ chậm lại. Sơ Trường Dụ phải phái người đi trước tiêu hủy toàn bộ chứng cứ ở Lĩnh Nam, mới có thể bảo vệ được Cảnh Mục.
Y nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nói chuyện này với Cảnh Mục.
Hiện giờ Cảnh Mục cũng giống như y không có thế lực gì trong kinh, càng đừng nói đến Lĩnh Nam. Kiếp trước y nuôi binh cũng phải tốn mất mấy năm mới tạo thành một đội binh. Mà hiện giờ y mới sống lại nửa năm, thời gian quả thật không đủ.
Y nói với Cảnh Mục, chỉ làm tăng thêm rắc rối.
Và nguyên nhân lớn hơn là rào cản trong lòng y.
Cảnh Mục ra tay với Phàn Du An và tri phủ Hồ Châu, chính là vì ân oán kiếp trước giữa y và Phàn Du An. Giờ đây chuyện sắp bại lộ, liên can khá rộng, cách tốt nhất và an toàn nhất bây giờ là gϊếŧ tri phủ Hồ Châu và Phàn Du An.
Sơ Trường Dụ không thể nghĩ ra cách nào khác tốt hơn, dù là cách gì cũng khó đảm bảo an toàn. Nhưng... kiếp này, y thật sự không muốn trung thần vô tội chết dưới tay mình nữa.
Cho nên y không nói với Cảnh Mực, vì y lờ mờ hiểu ra, muốn dẹp yên sóng này nhất định phải làm chuyện trái lương tâm. Y thầm nghĩ kiếp trước mình đã làm quá nhiều chuyện xấu, thêm một lần cũng không sao, nhưng Cảnh Mục không được.
Hắn quá trong sạch.
Đúng lúc này, mật thám mà y chờ cũng quay về.
"Hồi thiếu gia, đêm hôm trước quả nhiên có người đưa thư cho Tam hoàng tử." mật thám nói "Nội dung cụ thể chỉ có Tam hoàng tử biết. Ngày hôm sau, Tam hoàng tử phái Thừa Lai đến phương Nam."
Sơ Trường Dụ run tay, làm đổ trà ra đầu ngón tay.
"Biết rồi." Sơ Trường Dụ nói "Điều tra xem là ai gửi tin, nhất định phải nhanh lên."
Mật thám gật đầu đáp vâng, rồi lui xuống.
Sơ Trường Dụ lắc lắc tay, nhấp một ngụm trà.
Có cách nào khác không... có cách nào dàn xếp ổn thỏa chuyện này mà không gϊếŧ tri phủ Hồ Châu không.
Không còn thời gian nữa. Vài ngày sau Thừa Lai đến Lĩnh Nam, sẽ gặp tri phủ Hồ Châu và Phàn Du An. Đến lúc đó, bọn họ sẽ tìm cớ như vô tình phát hiện ra bí mật này, tri phủ Hồ Châu bị oan, trước kia toàn là người của Cảnh Mục, ông ấy không có chỗ kêu oan, bây giờ nhất định sẽ nói hết mọi chuyện.
Đến lúc đó, tội trạng hãm hại trung lương, tàn sát huynh đệ của Cảnh Mục sẽ được xác nhận.
Lúc này, Sơ Trường Dụ rất muốn đi gặp Cảnh Mục, nói hắn biết mọi chuyện. Nhưng một mặt không giúp được gì, mặt khác Cảnh Mục hành động bốc đồng, trước giờ luôn vì bảo vệ mình mà không tiếc tổn hại bản thân. Sơ Trường Dụ không muốn hắn làm vậy, chỉ muốn một mình xử lý nguy cơ, không để Cảnh Mục biết.
Nhưng... loại chuyện này, nếu không dùng thủ đoạn bỉ ổi như kiếp trước, cũng không còn cách nào khác.
Vừa lúc đó, Sơ Trường Dụ nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ.
Y ngẩng đầu thấy Lý thị một mình đứng ngoài cửa, mặt không cảm xúc nhìn y.