Ngày hôm nay, Sơ Trường Dụ tức giận trở về phủ, thấy hai con diều giấy đặt trên bàn.
Diều giấy này là kiểu chim én phổ biến nhất, hai cuộn dây diều cũng được cuộn gọn nằm bên cạnh.
Sơ Trường Dụ vừa nhìn liền biết là do mẫu thân gửi tới.
Mỗi khi xuân về, mẫu thân thường tự tay làm diều giấy, tặng cho người trong nhà. Sau đó, trưởng tỷ theo phụ thân trấn thủ Nhạn Môn Quan, huynh trưởng được phái đến Ngọc Môn Quan, trong nhà chỉ còn Cố Lan Dung và y nhận diều của mẫu thân.
"Sao lại có đến hai con diều?" Sơ Trường Dụ tới bên bàn, cầm một cái lên hỏi.
"Hồi thiếu gia, nha hoàn của lão phu nhân nói, năm nay lão phu nhân rảnh rỗi, nên làm thêm một cái. Lão phu nhân nói, nếu người đã nhận học trò, chi bằng mang cho học trò của người chơi." Không Thanh vội trả lời.
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ hừ lạnh một tiếng "Ta thấy không cần đâu." nói rồi, y đặt con diều lên bàn, xoay người đi vào thư phòng.
Không Thanh giật mình khi thấy thiếu gia tốt tính nhà mình nổi giận, vội đi tìm nha hoàn nấu canh an thần cho thiếu gia.
Sơ Trường Dụ quay về thư phòng, chắp tay sau lưng đi đi lại lại, lấy quyển tạp kí đọc dở trong tủ sách ra xem.
Những dòng chữ trên sách lọt vào mắt lại không thể thấm vào lòng, hàng mày của y ngày càng nhíu chặt hơn.
Hồi lâu sau, Sơ Trường Dụ dứt khoát ném quyển sách lên bàn.
Thằng nhãi này, bây giờ không những ngu ngốc, còn học thói không nghe lời nữa!
Sơ Trường Dụ tức giận trong lòng, rồi lại tức bản thân. Một lúc sau, y cảm thấy bản thân rất kỳ lạ. Tuy tên nhóc này không nghe lời mình, bản thân hắn tự tìm rắc rối, nhưng không hề khiến Hoàng đế nghi ngờ Sơ Trường Dụ, ngược lại còn đối xử chân thành với Sơ Trường Dụ. Nếu nói thẳng ra, tuy Cảnh Mục ngu ngốc, nhưng không hề cản trở chuyện của Sơ Trường Dụ.
Nếu đã như thế, y cũng hạ quyết tâm không có quá nhiều liên can tới Cảnh Mục, vậy cơn giận này của y từ đâu mà có?
Sơ thừa tướng y trước nay là người vụ lợi, chưa từng quan tâm chuyện người khác.
Sơ Trường Dụ nghĩ như vậy, cơn giận trong lòng tiêu tan một nửa. Nhưng khi hết giận, y lại bắt đầu lo lắng cho Cảnh Mục.
Càn Ninh đế đa nghi, bản thân Sơ Trường Dụ cẩn thận từng bước mới có thể lấy được tín nhiệm của ông. Nhưng Cảnh Mục thì không. Cảnh Mục chỉ là một đứa ngốc chuyện gì cũng biết, người ta nói gì thì tin đó. Kiếp trước bị Sơ Trường Dụ đùa giỡn trong tay, bây giờ không có Sơ Trường Dụ bảo vệ, không phải sẽ bị đám người này giày xéo mà không rõ lý do sao?
Trong lòng Sơ Trường Dụ miễn cưỡng thầm nhủ, mình giận hắn, hoàn toàn là vì tình nghĩa sư đồ còn sót lại ở kiếp trước.
Ngày hôm sau, khi Sơ Trường Dụ đến bên bàn lấy rương sách, thì không thấy hai con diều trên bàn nữa.
"Diều giấy mẫu thân làm đâu?" Sơ Trường Dụ hỏi.
Nghe vậy, Không Thanh vội trả lời "Hôm qua thấy con diều đó chọc thiếu gia tức giận, nên đã cất đi rồi."
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ bật cười nói "Người đúng là ma lanh. Diều có thể chọc ta giận được sao? Đi lấy một con diều tới đây, sau khi thượng triều xong ta sẽ mang vào cung." dặn dò xong, y lại ngập ngừng, nói "Còn con diều kia, phái người gửi chung với phong thư cho tỷ tỷ ở Nhạn Môn Quan."
Còn về huynh trưởng ở Ngọc Môn Quan xa xôi, thì không cần bận tâm. Từ nhỏ, mỗi khi nhận được diều của mẫu thân, mới chơi nửa ngày đã hư mất, không thì cho nha hoàn trong viện đổi kiếm gỗ thương gỗ.
Nghe vậy, Không Thanh ngẩn ra "Hả? Không phải hôm qua thiếu gia nói..." nói không cần nữa sao?
"Gì?" Sơ Trường Dụ liếc Không Thanh một cái.
"Không có gì, không có gì." Không Thanh vội nói.
Hôm nay, khi Sơ Trường Dụ bước vào cung Chung Lịch, Cảnh Mục đón y vào tận trong viện.
"Thiếu phó!" Cảnh Mục đứng bên cạnh y, lên tiếng gọi "Cảnh Mục nghe nói, hôm qua phụ hoàng vì chuyện của Cảnh Mục... triệu kiến người?"
Sơ Trường Dụ cụp mắt lườm hắn, không nói gì, cầm diều trong tay nội thị bên cạnh, đưa cho Cảnh Mục "Cầm lấy chơi đi."
Cảnh Mục lúc này chỉ chăm chăm quan sát biểu tình của y, không chú ý đến đồ cầm trong tay, nói tiếp "Thiếu phó, phụ hoàng có làm khó người không?"
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ cụp mắt nhìn hắn "Nhị điện hạ, nếu người biết Bệ hạ sẽ vì chuyện này làm khó thần, thế tại sao không nghe lời khuyên của thần, mà vẫn gặp mặt Diệp đại nhân?"
"Ta..." Cảnh Mục hơi do dự, nhưng vẫn quan sát nét mặt của Sơ Trường Dụ.
"Nếu người đã biết lỗi, cũng chịu thiệt thòi rồi, thì thần cũng không nói nhiều nữa." tuy nét mặt Sơ Trường Dụ hờ hững, nhưng khóe môi hiện ý cười "Bệ hạ nhân từ, không có làm khó thần. Chỉ mong Nhị điện hạ sau này nghe nhiều lời hay, đừng ngoan cố mà lặp lại sai lầm cũ."
Nói xong, Sơ Trường Dụ khẽ cười dịu dàng hòa nhã với hắn, giơ tay mời đến thư phòng, nói "Điện hạ, mời."
Sơ Trường Dụ thấy bản thân ôn hòa giải quyết mọi chuyện, nhất thời chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.
Cảnh Mục nhìn dáng vẻ này của y, hơi ngẩn người, dường như mối quan hệ của hai người đã quay về khoảng thời gian bản thân làm Hoàng đế bù nhìn. Cảnh Mục đứng đó, cảm thấy cả người lạnh lẽo, tim như thắt lại, hai tay không khỏi siết chặt con diều trong tay.
"Điện hạ?" Sơ Trường Dụ thấy hắn đứng đó, bèn gọi một tiếng.
Cảnh Mục cụp mắt nhìn con diều trong tay.
Sơ Trường Dụ quan sát thiếu niên sắc mặt phức tạp nhìn con diều, cau mày hỏi "Chẳng lẽ hôm nay Nhị điện hạ không muốn học, muốn thả diều à?"
Nghe vậy, Cảnh Mục cúi đầu lắc lắc, nói "Cảnh Mục chỉ hận không thể một ngày học cả kiến thức của hai ngày, nên không dám lười biếng."
Sơ Trường Dụ nghe xong gật gật đầu, không nói gì nữa, liền đi vào trước.
Y nghĩ thầm, thiếu niên này thật thú vị. Ngày thường nghiêm giọng quát mắng hắn thì không hề tức giận. Bây giờ nói chuyện đàng hoàng với hắn thì lại cáu kỉnh với mình.
Tâm tư của thiếu niên này, không thể nhìn thấu.
Sau khi kết thúc buổi học hôm nay, Sơ Trường Dụ liền muốn rời khỏi. Khi gần bước tới cửa, nhớ đến cảnh tên nhóc này không vui suốt cả buổi sáng, bèn dừng lại, xoay người đối diện với thiếu niên ngồi bên bàn, nói "Nhị điện hạ, người vẫn còn nhỏ, đừng tự yêu cầu quá cao với bản thân. Hôm nay trời đẹp, gió cũng vừa phải, chi bằng Điện hạ nhân cơ hội này thả diều, có thể thả lỏng bản thân, giải tỏa tâm trạng."
Cảnh Mục nghe xong, ngẩng đầu hỏi "Thiếu phó có thể cùng thả với Cảnh Mục không?"
Sơ Trường Dụ ngẩn người khi thấy dáng vẻ được bao phủ ánh sáng của hắn, nhất thời không biết từ chối hắn thế nào. Trong lòng Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, không thể quá thân cận, miễn cưỡng lên tiếng, nói "Điện hạ, chuyện này không hợp lễ nghi."
Nói xong, y vội vàng khom người nói "Vi thần cáo lui." rồi như chạy trốn rời khỏi cung Chung Lịch.
Y tránh ánh mắt của Cảnh Mục, thế mà bị ánh mắt đó của Cảnh Mục làm loạn tâm trí, càng sợ sẽ thấy ánh sáng hi vọng trong mắt hắn bị dập tắt.
Cảnh Mục ngồi bên bàn không động đậy, giống như một tượng điêu khắc, nhìn bóng lưng y cầm rương sách rời đi qua khung cửa sổ.
Thấy Sơ Trường Dụ ra ngoài, cung nữ Hạm Đạm vừa được chuyển từ điện Dưỡng Tâm của Hoàng thượng tới bước vào châm trà cho Cảnh Mục.
Nàng vốn hầu hạ ở điện Dưỡng Tâm, dù luôn tháp tùng thánh giá, nhưng thân thể Hoàng thượng yếu ớt, thường xuyên không lui tới hậu cung, càng đừng nói đến chuyện lâm hạnh cung nữ bên cạnh. Hạm Đạm có dung mạo xuất chúng, không muốn có quan hệ đối thực* với thái giám, chỉ muốn tìm cơ hội tiếp cận chủ tử.
*Đối thực (对食) là một cụm từ mô tả hành vi đồng tính giả giữa cung nữ trong cung đình Trung Quốc, sau trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám.
Không ngờ, nhiều lần câu dẫn Hoàng thượng không thành, lại lọt vào mắt Nhị hoàng tử.
Lời Nhị hoàng tử nói ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến lòng nàng rung động, thậm chí còn có chút tự tin. Nàng đi thẳng đến cạnh Cảnh Mục, nhẹ nhàng vén tay áo châm trà cho hắn, nhỏ nhẹ nói "Điện hạ, con diều mà Sơ đại nhân mang tới ở ngay bên cạnh, Điện hạ có muốn đi thả diều không?"
Cảnh Mục thậm chí còn không nhìn nàng.
Hạm Đạm tự nhận mình rất biết cách nắm bắt ý nghĩ của chủ tử. Nàng nhìn Cảnh Mục, cũng không vội, cứ thế đứng cạnh hắn.
"Ta không muốn thả." sau hồi lâu, Cảnh Mục con diều, nói "Nếu ngày nào đó, nó bay quá cao thì sẽ bỏ ta mà đi, tự do bay lượn." dừng một lát, hắn nói tiếp "Nhưng nếu để nó ở đó, còn bị ta cưỡng ép trói buộc, thì nó làm sao vui vẻ đây."
Nghe vậy, Hạm Đạm nghĩ chủ tử này đúng là đa sầu đa cảm, tâm tư tinh tế. Kiểu thiếu niên này nói chuyện cứ như ngâm thơ là dễ nắm bắt nhất. Hạm Đạm cười xinh tươi nói "Điện hạ, dây diều ở trong tay người. Nếu gió lớn, người thu dây về. Nếu gió nhỏ, người thả nó lên nơi cao. Con diều không biết thu, không biết thả, lẽ nào Điện hạ cũng không biết sao?"
Cũng không biết Cảnh Mục có nghe hay không, chỉ chăm chăm nhìn con diều, hồi lâu cũng không nói gì.
Ánh mắt hắn nhìn con diều như thể đang nhìn một ai đó.
Một lúc sau, hắn cong khóe môi cười, nhất thời sáng ngời như nhật nguyệt, khiến Hạm Đạm sững sờ.
Nhị điện hạ này... đúng là đẹp thật.
Sau đó, nàng thấy Nhị điện hạ đứng lên cầm con diều, như thể chẳng thấy nàng ở cạnh, một mình ra ngoài.
Giây phút lướt qua, Hạm Đạm thấy hắn cụp mắt nhìn con diều.
Nét mặt Nhị điện hạ mang theo ý cười, nụ cười chất chứa tình ý, trong lúc bất chợt, dường như trong tay hắn không phải con diều, mà là người trong lòng hắn.
Hạm Đạm rùng mình với ý nghĩ của bản thân.
Gió ngày xuân, khẽ cuốn lấy, đưa món đồ chơi bằng giấy dán trên khung tre lên bầu trời xanh thẳm.
Cảnh Mục ngẩng đầu nhìn con diều trên trời xanh, tay cầm dây diều, trong lòng chợt thấy nhẹ nhõm.
Mặc y thần thông quảng đại thế nào, lòng mang sự nghiệp to lớn ra sao, mặc bản thân ở trong lòng y nhỏ nhặt đến nhường nào, chỉ cần mình nắm chặt dây này, những chuyện khác cứ mặc y thôi.
Nghĩ như vậy, khóe môi Cảnh Mục mang theo ý cười, nhìn con diều bay vυ"t lên không trung như chim, nhưng vẫn bị sợi dây trong tay kéo lại.
Đúng lúc này, Cảnh Mục nghe thấy tiếng của trẻ con vang lên trước cổng cung Chung Lịch.
"Ma ma! Ta muốn cái đó! Mau đi lấy cho bổn hoàng tử!"
Cảnh Mục nhìn sang, thấy một đứa trẻ xinh xắn đứng trước cửa cung của mình, y phục hoa lệ, ngọc bội va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hiển nhiên đó là thứ tử của Huệ quý phi, Thất hoàng tử Cảnh Tông.