Chương 5: Năm tiếng nói thích nàng

"Có sợ không?" Minh Châu ngồi trên bàn đá trong sân, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tôn Tri Lễ: "Đến nếm thử cái này, đây là bánh sữa xốp giòn, ngọc lộ đoàn mà Lý Ký mới ra lò, còn mua bánh mứt táo mà ngươi thích nhất."

Minh Châu bày điểm tâm xong, gọi Nguyên Bảo cũng ngồi xuống.

Vừa mở hộp ra, hương thơm của bánh ngọt giòn tan liền bay ra ngoài.

Bên ngoài tường, Tiểu Phúc Tử xoa xoa cánh tay đau đớn của mình, tiến lên đỡ Tạ Liễn đã ngã ngồi trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Ôi điện hạ của ta, ngài không sao chứ!"

Từ trên tường này rơi xuống dù có tìm cách như thế nào thì cũng là một cái ngã có thể nguy hiểm tính mạng, hắn đã sớm nói với điện hạ để hắn đi bò là được, nhưng điện hạ không nghe nhất định phải tự mình leo lên, thân thể điện hạ quý giá cỡ nào, ngã như vậy, nếu bị Hoàng thượng biết, không biết là hắn sẽ phải chịu bao nhiêu gậy nữa.

Tạ Liễn hôm nay ngược lại không khoác áo khoác dễ thấy kia, mà là mặc một thân trường bào cổ tròn màu tím thêu hoa văn màu tím tối, quần áo mặc lên người, làm lộ ra thân hình gầy yếu của thiếu niên, làn da của hắn vốn hơi trắng, hơn nữa ngã xuống như vậy, toàn bộ hốc mắt đều đỏ lên một vòng.

Sáng sớm hôm nay vừa hạ triều đã nghe thấy Giả Hồng An đến Tôn phủ, hắn đã sớm biết Tôn phu nhân đang tìm kiếm lang quân cho Minh Châu, nghĩ đến tính tình Minh Châu có lẽ tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại nghe thấy Minh Châu đồng ý đi gặp. Vừa mới hạ triều liền chạy về phía nơi này. Trong lòng nhất thời nóng nảy, lại làm ra chuyện như trèo tường, còn bị người ta nhìn thấy mà ngã xuống.

Tạ Liễn càng nghĩ càng ủy khuất, hắn từ rất lâu trước đây đã thích Minh Châu, nhưng Minh Châu chưa bao giờ chịu nhìn mình một cái, mỗi lần thấy mình không phải qua loa rời đi chính là nịnh nọt hắn, hắn không muốn Minh Châu đối với hắn như vậy, nhưng có đôi khi ngẫm lại, Minh Châu chịu nói với mình vài câu cũng tốt.

Hắn không biết vì sao mình lại không được Minh Châu thích như vậy, hắn rõ ràng đã rất cố gắng làm tốt, phụ hoàng nói hắn phải siêng năng một chút, như vậy mới có thể làm cho các đại thần hài lòng, mới có thể làm cho dân chúng hài lòng, hắn cũng làm được, hiện giờ phong bình (1) của Tề Đô đối với hắn rất tốt. Hắn cũng vụиɠ ŧяộʍ hỏi thăm, Thái tử Tạ Liễn là lang quân mà mọi người Tề Đô đều muốn gả. Hắn cho rằng những cô nương này bao gồm cả Minh Châu, hưng phấn đi tìm nàng, lại nhìn thấy ánh mắt cảnh giác và có chút chán ghét của Minh Châu.

(1) Phong bình: Đánh giá phẩm chất, hành vi và ảnh hưởng của ai đó hoặc của sự vật, sự việc nào đó.

"Điện hạ nài, sao ngài lại khóc rồi!"

Tiểu Phúc Tử có chút luống cuống, Tạ Liễn vẫn ngồi trên mặt đất không chịu đứng lên. Thẳng đến khi hốc mắt đỏ lên, vài giọt nước mắt nhỏ xuống, hắn mới mở miệng, nhỏ giọng nói: "Ta không cần thích nàng nữa..."

Tạ Liễn đưa tay, hung hăng lau nước mắt. Làn da mềm mại đó đều bị chà xát đỏ lên.

-

Minh Châu cướp đi miếng ngọc lộ đoàn cuối cùng, mùi sữa thơm nồng lan tràn khắp mũi, nàng vừa muốn nuốt một ngụm, đã bị tiếng ủy khuất kia dọa tới mức thiếu chút nữa vứt đi bánh ngọt trong tay.

Sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó dò.

"Tiểu thư ngài mau ăn đi, nếu ngài ăn không được nô tỳ còn có thể ăn đâu!"

Nguyên Bảo liếʍ liếʍ môi, trông mong nhìn ngọc lộ đoàn trong tay Minh Châu, mà Tôn Tri Lễ nghe được những lời này của Nguyên Bảo, lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, còn nhỏ giọng thúc giục nói: "Tỷ tỷ, ăn đi."

Hắn nhảy xuống ghế đá, bàn tay nhỏ bé đẩy ngọc lộ đoàn trong tay Minh Châu nhét vào miệng Minh Châu, khuôn mặt Minh Châu đều nhăn thành một đoàn, một ngụm nuốt hết ngọc lộ đoàn, còn chưa kịp nuốt xuống đã chạy tới đầu tường, một cái đạp bay lên, nửa người lộ ra bên ngoài.

Đúng lúc đối diện với Tạ Liễn ngồi trên mặt đất bên ngoài.

"Tiểu thư ngài trèo tường làm gì, chờ nô tỳ!"

Tạ Liễn nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Trên mắt hắn còn mang theo nước mắt, muốn rơi không xong treo trên hàng mi thật dài, khuôn mặt trắng nõn kia cùng với hai hốc mắt đỏ hồng thoạt nhìn thật đáng thương. Hắn cũng không ngờ Minh Châu lại đột nhiên vọt lên đầu tường, trong khoảng thời gian ngắn, đột nhiên kinh hỉ khi nhìn thấy Minh Châu và sự quẫn bách bị bắt luân phiên xuất hiện trên mặt.

"Hoắc tiểu thư, ngài, chuyện này..." Tiểu Phúc Tử cũng không biết nên nói cái gì để vãn hồi thanh danh điện hạ một chút.

Ngược lại Minh Châu rất trấn định, chỉ dùng đôi mắt to kia trừng mắt nhìn Tạ Liễn, hốc mắt Tạ Liễn càng ngày càng đỏ.

Hắn chợt đứng lên, đưa tay một bên lau nước mắt còn sót lại trên mặt, một bên ngửa đầu dùng đôi mắt được nước mắt rửa sạch qua như nước suối trong suốt nhìn lại Minh Châu, gằn từng chữ nói: "Ta cũng muốn ăn bánh mứt táo..."

Minh Châu thần sắc phức tạp nhìn Tạ Liễn.

Nàng muốn nói những gì ngươi nghĩ trong lòng nghĩ ta đề đã nghe thấy, ngươi không chỉ lên án ta, mà còn nói rằng sẽ không bao giờ thích ta một lần nữa. Nếu đã không thích thì không nên đứng ở chỗ này, cứng rắn một chút trực tiếp xoay người đi thôi, nàng cũng có thể coi như không có nhìn thấy hắn.

Minh Châu lại nhớ tới cái khăn tay bị hắn trộm đi, cũng không biết đã gặp bao nhiêu tội khi ở trong tay Thái tử!

"Nghĩ hay thật!"

Nói xong câu đó Minh Châu liền nhảy xuống đầu tường, thở phì phì nắm tay đứng ở nơi đó trừng mắt.

Thái tử này mấy ngày gần đây sao lại càng không giống với lời đồn, đều nói Thái tử ôn nhuận tri lễ làm người chính trực, nhưng Minh Châu nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn căn bản là một... Là một con búp bê sữa thích khóc!

Bên tường truyền đến thanh âm của Tạ Liễn: "Hoắc tiểu thư, ta, ta không có ác ý, chỉ là nghe nói Tôn phu nhân vì nàng mà hẹn công tử Giả gia, nàng không biết, người nọ chính là bộ dạng đẹp mắt một chút, làm cho tiểu cô nương thích một chút, nhưng trong nhà hắn đã sớm có mấy phòng tiểu thϊếp rồi..."

Minh Châu chống nạnh lớn tiếng nói: "Nam nhân cưới thϊếp là thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên). Ngay cả Thái tử ngài sau này cũng sẽ ôm trái ôm phải, cả đêm nay nói không chừng cũng giống như hắn đâu!"

"Minh Châu nàng..." Sắc mặt Tạ Liễn trắng bệch, đột nhiên im lặng, chỉ tự mình lắc đầu, lại mở miệng nói: "Hoắc tiểu thư, công tử Giả gia kia thật sự không phải là lang quân tốt, hắn chưa cưới vợ trong nhà cũng đã có mấy phòng tiểu thϊếp, chờ ngày sau cưới vợ, làm sao có thể đối xử tử tế với thê tử đây? Huống chi, công tử Giả gia này và phụ thân hắn ở trong nhà đều..."

Tạ Liễn nói không được nữa, trong nhà Giả Hồng An kia rất hỗn loạn, không riêng gì đùa giỡn nữ tử, ngay cả đứa bé cũng không buông tha, không biết bao nhiêu mạng người rơi vào trong tay hắn. Nhưng những chuyện bẩn thỉu này Tạ Liễn không muốn để Minh Châu nghe được, không muốn làm ô uế lỗ tai nàng.

Hắn không biết mở miệng như thế nào, chỉ trịnh trọng nói: "Nàng nhất định không nên đồng ý với di mẫu của nàng, Giả công tử hắn thật sự không phải là lang quân tốt, nếu như nàng..."

Minh Châu nhíu mày, mọi người liền nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, căn bản cũng không nghĩ tới nàng lại biết rõ tất cả mọi chuyện Tạ Liễn suy nghĩ trong lòng. Tự nhiên cũng biết chuyện Giả Hồng An làm, nàng vốn không có một chút hảo cảm nào đối với Giả Hồng An. Chỉ là từ trên người Tạ Liễn mới biết được, Minh Châu lại có một loại... Nàng được bảo vệ.

Kỳ thật việc Giả Hồng An làm chỉ cần có tâm đi điều tra khẳng định là có thể biết rõ ràng, nhưng di mẫu lại không làm, ngay cả mẫu thân ruột thịt Vương thị ở vương phủ kia, nhiều ngày như vậy cũng có thể biết được chuyện di mẫu an bài lang quân cho nàng, nhưng bà ấy đến một câu cũng không phái người đến hỏi thăm.

"Nếu là gì?"

Tạ Liễn cúi đầu, hai má đỏ bừng. Nếu muốn lập gia đình như vậy, hắn có thể...

"Nếu ta muốn lập gia đình như vậy, chẳng lẽ điện hạ còn muốn cưới ta?"

Tạ Liễn ngửa đầu, đi về phía tường, muốn cách Minh Châu gần hơn một chút. Hắn há miệng, câu nói kia chặn ở trong cổ họng, ánh mắt hắn sáng ngời, ánh mắt nóng bỏng giống như muốn xuyên thấu tầng tường kia nhìn về phía cô nương mình giấu ở đáy lòng.

"Điện hạ cũng nên biết ta có thân phận gì, phụ thân ta chính là Trấn quốc đại tướng quân a." Tay cầm trọng quyền làm hoàng gia nghi kỵ.

Minh Châu đứng thẳng người, mi mắt rũ xuống, khí tức đột nhiên yên lặng.

Hoắc Thận Hành gϊếŧ địch có công, chức quan cứ phong lại phong, ban thưởng hết rương này đến rương khác chuyển vào phủ tướng quân. Dân chúng nhìn thấy Hoắc đại tướng quân gϊếŧ địch như thần, là Hoắc đại tướng quân được Thánh thượng nể trọng, nhưng bọn họ không biết, Hoắc gia đã sớm bị Thánh thượng kiêng kỵ, Hoắc gia ngoại trừ Hoắc tướng quân trấn thủ biên quan, cũng không có bất kỳ ai có thể ngoi đầu lên được nữa, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ đè chết toàn bộ Hoắc gia.

Mà Thái tử phi, quốc mẫu tương lai, thân phận vinh quang cỡ nào, đương kim Thánh thượng sợ là sẽ không để Hoắc Minh Châu dính vào vinh quang này, Thái tử này chắc cũng sẽ không. Hắn hiện tại thích nàng, cũng là chẳng khác gì những nam nhân chỉ nhìn dung mạo nàng liền trông mà thèm thôi.

"Hảo ý của điện hạ nữ xin lĩnh, mứt táo kia đã sớm ăn xong, nếu điện hạ muốn ăn, tùy tiện sai người đi mua là được. Chuyện lật tường cô nương người ta như này, điện hạ sau này không cần làm nữa, bị người ta bắt không biết ngài còn tưởng rằng là đạo tặc, đưa ngài đến quan phủ cũng không tốt."

Tạ Liễn đứng ở đầu tường giống như một tiểu hài tử phạm sai lầm, gật gật đầu. Hắn quả thật làm không đúng, nhưng đó cũng là bởi vì sốt ruột mà.

Tiểu Phúc Tử âm thầm lắc đầu, nhìn bộ dáng ngây ngốc của điện hạ trước mặt Hoắc tiểu thư, liền cảm thấy không chịu thua kém. Hắn tiến đến bên tai Tạ Liễn, nhỏ giọng nói: "Ngài mau nói chuyện đi, bằng không Hoắc tiểu thư thực sự cho rằng ngài luôn trèo qua tường nhà cô nương khác đấy!"

Tạ Liễn bỗng nhiên ngẩng đầu, phản ứng lại, lần đầu tiên lớn tiếng nói: "Ta, đây là lần đầu tiên ta bò, cũng chỉ bò qua tường nàng!"

Hắn cứng cổ sợ Minh Châu không nghe được, lại lớn giọng lặp lại một lần nữa.

Minh Châu mang theo ánh mắt nghi hoặc của một đám nha hoàn cắn răng nói: "Nói một lần là được rồi. Ngươi, ngươi mau quay trở về đi!"

Nhìn kỹ, gương mặt luôn trắng nõn của nàng nhiễm chút ửng hồng, lời nói ra nghe có vẻ khí thế mười phần, nhưng chỉ có Minh Châu mới biết trong lòng nàng bối rối cỡ nào.

"Vậy ta trở về đây." Tạ Liễn mất mát cúi đầu xuống, trong lời nói của nàng ghét bỏ rõ ràng như vậy, hắn cảm thấy trái tim vốn yếu ớt của mình đã bị Minh Châu đâm thủng. Từ lúc thích nàng, Tạ Liễn vẫn đuổi theo phía sau Minh Châu, nhìn nàng cười nhìn nàng nháo, mình thẹn thùng ngay cả một câu cũng không dám tiến lên nói. Hắn tuyệt đối không thích tính tình này của mình, ngay cả dũng khí nói chuyện với Minh Châu cũng không có, mấy lần gặp nàng, còn luôn bị nàng hiểu lầm.

Lạch cạch.

Một giọt nước mắt rơi xuống má Tạ Liễn.

Sắc mặt Minh Châu biến đổi vài lần, chợt thở dài, trèo lên đầu tường, nửa chống người chỉ lộ ra một cái đầu, nhìn Thái tử điện hạ ngay cả bóng lưng cũng lộ ra vài phần thất hồn lạc phách.

"Thần nữ ăn bánh mứt táo xốp giòn của Lý Ký, bánh mứt táo nhà hắn là bánh ngọt mềm nhất cũng là nhiều nhân nhất, nếu điện hạ muốn ăn, liền sai người đến Lý Ký mua đi."