Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 11

« Chương Trước
Có thể là vì đã trở về thành phố quen thuộc, Giang Thính hoàn toàn trái ngược với vẻ ngại ngùng khi gặp Vân Tang ở vùng núi trước đây, cậu ta chủ động mở lời: "Ba mẹ nhìn kìa, "Y Lan Quán" vẫn chưa đóng cửa." Từ trước đến nay, khu Đông thành phố A vốn là nơi tiêu tiền của giới nhà giàu, đâu đâu cũng là nhà ở cao cấp và biệt thự, chưa kể đến những câu lạc bộ dịch vụ cố tình tạo ra không gian "ồn ào náo nhiệt mà vẫn yên tĩnh", "cực kỳ có phong cách riêng".

Còn nhà họ Giang, ngoại trừ Vân Tang, bốn người đều là khách quen của câu lạc bộ này.

Sai lầm năm xưa đã tạo thành, Giang Bác Hàm và Phó Mỹ Hà lại nuôi nấng Giang Thính mười mấy năm, đương nhiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim vẫn coi cậu ta như con ruột, cậu ta cũng không đổi giọng gọi Giang Bác Hàm là chú, Phó Mỹ Hà là dì, mà vẫn tiếp tục gọi là ba mẹ.

Nghe thấy cái tên Y Lan, bọn họ nhìn sang, trò chuyện.

Phó Mỹ Hà cười nói: "Nhìn Y Lan, tôi mới nhớ ra mình đã lâu rồi không đi làm liệu pháp spa ánh trăng, Y Lan đúng là khác với những nơi khác, kỹ thuật viên mát xa trong quán họ rất khéo tay, tinh dầu cũng được vận chuyển từ nước ngoài về, lần nào tôi cũng được mát xa rất thoải mái, ngủ quên lúc nào không hay. Hôm nào tôi phải hẹn dì Trang cùng đi mới được."

"Dì Trang" mà bà nhắc đến không ai khác chính là bạn thân thời học sinh của Phó Mỹ Hà - Trang Hương Lan, con trai của bà ấy - Diêm Cảnh Diệu - lại là vị hôn phu của Giang Thính. Cả hai đều là người đồng tính, hơn nữa còn đều là cậu ấm trong giới thượng lưu, lại có tình cảm thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, hai nhà hứa hôn cũng là chuyện hết sức bình thường.

Tuy thân thế của Giang Thính bị bại lộ khiến hôn sự này gây ra nhiều tranh cãi, nhưng chỉ cần nhà họ Giang vẫn coi Giang Thính như con ruột, khả năng cao hôn sự này vẫn sẽ thành.

Quả nhiên, vừa nghe Phó Mỹ Hà nhắc đến hôn phu của mình, mặt Giang Thính đúng lúc hiện lên vẻ đỏ ửng, khiến Phó Mỹ Hà nảy sinh ý muốn trêu chọc cậu ta.

Giang Yến Hoài cũng chen vào một câu: "Khu giải trí của Y Lan khá thú vị, hôm nào con kêu đám người Cảnh Diệu, Trình Ninh đến đây chơi mới được." Những người này thuộc nhóm hồ cẩu bằng hữu, bình thường là nhóm quý công tử phú nhị đại hay chơi bời lêu lổng, cuộc sống thiếu kí©h thí©ɧ, nhưng trong nhà lại quản giáo nghiêm khắc, không cho bọn họ đua xe, vào quán bar, hay là nhảy bungee, trượt thác, nên bọn họ chỉ có thể đến Y Lan gϊếŧ thời gian.

Con trai lớn vừa mở miệng, Phó Mỹ Hà lập tức trừng mắt đẹp sang: "Đi cái gì mà đi, suốt ngày cà lơ phất phơ, chẳng lẽ anh quên mất cuối tháng này anh sẽ thi sao?"

Cả hai đứa đều đang học trung học phổ thông, trường trung học số 1 Nam Thành giảng dạy nghiêm ngặt, các bài kiểm tra lớn nhỏ nối tiếp nhau không ngừng. Thành tích học tập của con nuôi Giang Thính luôn xuất sắc, đứng đầu lớp, bà không lo lắng. Nhưng con trai lớn Giang Yến Hoài thì ngược lại, là nhân vật đội sổ lớp, điều này khiến bà rất đau đầu. Còn con trai út Vân Tang, dù sao cũng đã nghỉ học hơn một năm, bà cũng không ôm hy vọng gì.

"Mẹ, mẹ đừng mắng anh nữa, anh thông minh như vậy, chỉ cần trước khi thi đọc sách ôn bài, chắc chắn thành tích sẽ tăng dần lên. Nếu mẹ không yên tâm, đến lúc đó con sẽ đích thân đến phòng anh, giám sát anh ấy học bài!"

Giang Thính luôn đóng vai một áo bông nhỏ tri kỷ biết quan tâm đến mẹ, những lời an ủi dịu dàng mềm mại của cậu ta khiến sắc mặt Phó Mỹ Hà dịu xuống, quả nhiên không còn chỉ vào Giang Yến Hoài dạy dỗ nữa.

Chủ đề đã bị lái đi.

Giang Thính mỉm cười, vỗ ngực mình, nháy mắt ra hiệu với Giang Yến Hoài, thể hiện sự ăn ý giữa hai anh em.

Mọi người trò chuyện rôm rả, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, cho dù là nói về các mối quan hệ trong giới thượng lưu, hay dịch vụ của câu lạc bộ cao cấp, hoặc là du thuyền siêu xe, Giang Thính đều chủ động nói về những chủ đề mà Vân Tang không thể tham gia vào. Hắn chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, làm gì có chuyện để nói.

Nhưng Vân Tang như đã quen rồi, hắn cũng không hứng thú với những chủ đề đó, chỉ chống cằm, thưởng thức cảnh đèn đêm rực rỡ ngoài cửa sổ.
« Chương Trước