Chương 10

Nghe nói Vân Tang biết đánh nhau, ánh mắt Giang Yến Hoài đánh giá Vân Tang cũng hơi thay đổi, giống như phát hiện ra loài động vật quý hiếm kỳ lạ nào đó. Giang Thính nghe mọi người khen ngợi Vân Tang, tranh nhau kích động bắt tay Vân Tang, hết món quà này đến món quà khác chất đầy căn nhà nhỏ này, cậu ta vốn đã quen là trung tâm của mọi người, nụ cười có chút miễn cưỡng, trong mắt cũng không còn chút thương hại nào dành cho Vân Tang như trước.

Phó Mỹ Hà thì từ kinh ngạc chuyển thành tự hào, thầm nghĩ Vân Tang quả nhiên là con trai bà, tuy mới sinh ra đã lưu lạc bên ngoài, hoàn cảnh sống khắc nghiệt, nhưng vẫn phát triển thành một người rất tốt.

"Vân Tang, con có đồng ý về nhà với ba mẹ không?" Chỉ trong lần gặp gỡ ngắn ngủi, Phó Mỹ Hà đã có thể nhìn ra đứa trẻ này rất có chủ kiến.

"Về." Lần này Vân Tang không do dự.

Nếu không có nhà họ Giang đến nhận thân, bản thân hắn cũng sẽ không ở lại ngôi làng nhỏ trên núi này quá lâu, vài tháng nữa hắn nhất định sẽ xuống núi. Sự xuất hiện của nhà họ Giang, cũng chỉ thúc đẩy quá trình xuống núi của hắn nhanh hơn mà thôi.

Quyết định trở về thành phố, Vân Tang bắt đầu thu dọn hành lý. Hắn cẩn thận tháo bức ảnh của ông bà Vân khỏi tường, bỏ vào túi hành lý. Còn lại là cờ thưởng và quà tặng, bao gồm cả rau dưa mới thu hoạch trên ruộng, Vân Tang không bỏ sót thứ gì, đóng gói tất cả mang đi.

Phó Mỹ Hà nhiệt tình giúp hắn thu dọn, Giang Bác Hàm thì liên hệ với tài xế lên núi chở đồ.

Hành động của hắn lọt vào mắt Giang Yến Hoài, hắn ta không khỏi cười nhạo "đồ nhà quê". Giọng hắn ta không nhỏ, lọt vào tai Giang Thính, cậu ta cúi đầu, cũng mỉm cười.

Sau đó không biết bằng cách nào, biệt danh này đã lan truyền khắp mọi ngóc ngách của trường Trung học số 1 trước cả khi Vân Tang nhập học.

Nhóm người xuống núi, đi ngang qua khẩu hiệu "Người giàu giúp đỡ người nghèo, cả làng sớm muộn gì cũng cùng giàu", con đường lầy lội gập ghềnh. Những người đã từng trốn khỏi vùng núi này, bất kể giàu có hay không, cũng không thể thay đổi sự thật là không ai trở về xây dựng quê hương. Những người học hết giáo dục bắt buộc rồi bỏ học tha phương cầu thực lại càng nhiều vô kể, nếu linh hồn Vân Tang không thức tỉnh, rất có thể hắn cũng sẽ trở thành một trong số đó.

Siêu xe sắp khởi động, Vân Tang đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía căn nhà ngói nhỏ trên đỉnh núi đã từng che mưa che nắng cho hắn, trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn lóe lên, tâm trạng khó mà bình tĩnh được.

Hắn quyết định, đợi đến khi hắn có tiền, sẽ trở lại xây dựng ngôi làng nhỏ nghèo khó này, trồng cây, sửa đường, xây trường tiểu học. Nhưng làm thế nào để kiếm tiền, hiện tại Vân Tang vẫn chưa có manh mối, nhưng hình như hắn có rất nhiều kinh nghiệm về việc này, ký ức trong cơ thể nói cho hắn biết, kiếm tiền không phải là một chuyện quá khó khăn.

Thành phố A là một đô thị lớn, lúc này đã là 11 giờ đêm, nhưng ánh đèn neon vẫn rực rỡ như cũ, cả thành phố sáng đèn, giống như một thành phố không ngủ khổng lồ, gần như có thể thắp sáng cả bầu trời đêm. Dưới ánh đèn neon rực rỡ mê hoặc, từng chiếc xe sang trọng đều như được sơn một lớp sơn hoa hòe lòe loẹt.

Nhiều cửa hàng vẫn chưa đóng cửa, tiếng ồn ào náo nhiệt, lơ lửng giữa đám đông huyên náo.

"Tiểu Tang, đây là thành phố mà sau này con sẽ sống." Phó Mỹ Hà nói, bà là người rất thích tiếp xúc cơ thể để thể hiện sự thân thiết, đưa tay xoa đầu Vân Tang, cảm giác khi chạm vào khiến bà sững sờ. Phó Mỹ Hà vốn tưởng rằng tóc của Vân Tang sẽ rất khô ráp, dù sao thì người thường xuyên dãi nắng dầm mưa, tóc không khô ráp thì đã là may mắn lắm rồi, sao có thể mềm mại như vậy chứ.

Nhưng sự thật chứng minh, giống như gương mặt cực kỳ tuấn tú ẩn giấu dưới làn da ngăm đen vàng vọt, mái tóc tưởng chừng như khô ráp của con trai út cũng có kết cấu đặc biệt, bà yêu thích không buông tay vuốt ve vài cái, rồi mới hỏi: "Bảo bối, con dùng dầu gội đầu gì vậy?"

Vân Tang liếc bà một cái: "Xà phòng Safeguard." Trên thị trường một tệ có thể mua được hai cục, vừa rẻ vừa dùng được lâu.

Phó Mỹ Hà: "???" Chẳng phải đó là xà phòng tắm sao?