Chương 8: Luyện kiếm sau núi (CaoH)

Tựa hồ nhờ Mộ Sân Cừ tỏ rõ bản thân chỉ thuộc về một mình Mạch Tân Diệc, hoạt động của nàng cũng được thư thả hơn rất nhiều, mặc kệ là vị trí sau núi giành riêng cho nàng luyện kiếm hay quyền hạn có thể đơn độc ra cửa, đều phóng khoáng hơn rất nhiều.

Tuy rằng kỳ thật trước kia cũng không ai dám quản nàng, chỉ là nàng bị đè ở trên giường gần như không có thời gian ra ngoài.

Mộ Sân Cừ vung kiếm nhẹ nhàng lưu loát, lại ẩn chứa tràn ngập linh khí dao động, lá cây cánh hoa bị kiếm khí cuốn thành cơn gió phá tan trường không, dáng vẻ mỹ lệ đến mức làm người hít thở không thông.

Mạch Tân Diệc luôn bị loại khí thế sắc bén này hấp dẫn, mỗi khi ánh mắt như vậy của Mộ Sân Cừ nhìn qua là hắn đều không nhịn được lột sạch nàng không còn một mảnh, làm cặp mắt lạnh lẽo đơn độc như hồ sâu kia hoàn toàn nhiễm hơi thở của hắn.

"A... Chậm, chậm một chút..."

Tay vốn dĩ cầm kiếm bị bắt đan vào bàn tay to kia, Mộ Sân Cừ hoàn toàn trần trụi hoan ái lộ thiên ở sau núi, nàng gần như không thể đứng thẳng, lưng dựa vào thân cây lạnh lẽo, đùi bị đặt trên cánh tay Mạch Tân Diệc, âʍ ɦộ hoàn toàn rộng mở.

Trong miệng là dược vừa mới lấy được, vị ngọt thanh, không biết có phải do hoan ái quá mức cùng Mạch Tân Diệc hay không, mà tu vi của nàng nhanh chóng tăng lên, nhưng vì tu vi không có cơ sở rất nguy hiểm, Mộ Sân Cừ dựa theo đan thư điều chế nước thuốc, lắng đọng lại để tăng cường tu vi.

Mà Mạch Tân Diệc cực thích khi nàng kết thúc luyện kiếm sẽ đè nàng đút nàng, rõ ràng dược vừa đắng vừa cay mới trích ra từ linh khí nóng bỏng khiến người run rẩy chỉ còn vị ngọt câu dẫn.

Mạch Tân Diệc không ngừng động tác dưới thân, dương v*t đỉnh căng mở rộng môi âʍ ɦộ, tiểu huyệt bị nhét đầy đến cực hạn, khóc ô ô thút thít xin tha, cố tình mị thịt bên trong thèm khát, bọc dương v*t không chịu cho ra, hoa dịch liên tiếp chảy xuống, run rẩy từng trận.

Mạch Tân Diệc ôm eo Mộ Sân Cừ, làm ngực nàng bị đẩy cao, cúi đầu chôn vào hai ngọn núi mềm mại lưu luyến cọ tới cọ lui, ngậm một bên vừa cắn vừa mυ"ŧ vào, thẳng đến khi nước bọt lấp lánh che kín mới cắn một ngụm thật mạnh vào đầu v*, ngậm đầu v* mυ"ŧ vào thật sâu, tựa như có thể hút ra hương sữa tươi ngọt. Bên kia đã bị cắn sưng, đầu v* phát run trong không khí hơi lạnh, dấu răng phía trên có thể thấy được rõ ràng, vυ" trắng nõn vốn đầy dấu hôn, bị nắn đến mức hằn lên vết ngón tay thon dài đỏ ửng, tựa như lên án người khởi xướng không biết khắc chế.

"A!"

đầu v* hơi đau làm Mộ Sân Cừ ngửa cổ lên, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt dưới thân đánh sâu vào đại não, tử ©υиɠ run rẩy co rút, tưới hoa dịch xuống vật xâm nhập nóng bỏng.

Mỗi lần ở loại nơi này Mạch Tân Diệc đều phá lệ hưng phấn, gần như mỗi lần Mộ Sân Cừ cao trào đều sẽ bị hung hăng đổ đầy tử ©υиɠ nho nhỏ, qυყ đầυ đâm vào không cho phép một giọt hoa dịch tràn ra, tiếp theo chính là tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy, hỗn hợp dính nhớp màu trắng, dung hợp ở tử ©υиɠ nho nhỏ.

Cố tình bắn rồi cũng không rút ra, dương v*t vẫn cứ đặt bên trong hoa huy*t non mềm, bụng nhỏ trướng lên như hoài thai ba tháng, chỉ chạm một cái cũng làm nàng cảm thấy căng trướng khó chịu.

Thế mà tại loại thời điểm này Mạch Tân Diệc còn xấu xa đút dược, rõ ràng bụng đã khó chịu trướng đau, Mộ Sân Cừ còn bị ép nuốt xuống dược ấm trong miệng.

"Không, không cần."

Mộ Sân Cừ quay đầu tránh môi Mạch Tân Diệc, bất kể là bụng nhỏ hay dạ dày đều đã đầy tràn không ăn nổi, nàng cự tuyệt không muốn nuốt xuống bất cứ thứ gì nữa.

Mạch Tân Diệc lại không nghĩ như vậy, không mở được môi cũng không sao, ngón tay hắn xoa vê nhéo hoa hạch run rẩy, dương v*t nhanh chóng đảo động, nước trong bụng nhỏ đong đưa phát ra âm thanh, Mộ Sân Cừ không nhịn được rêи ɾỉ, lúc này Mạch Tân Diệc liền đưa môi qua, dọc theo môi răng khẽ nhếch đẩy dược vào, nhân lúc nàng vô thức nuốt vào còn an ủi dây dưa liếʍ mυ"ŧ đầu lưỡi Mộ Sân Cừ, thẳng đến khi đầu lưỡi tê dại, Mộ Sân Cừ bất mãn mới bày vẻ chưa đã thèm mà rời khỏi, cố tình trước khi rời đi còn liếʍ toàn bộ khoang miệng một lần, liếʍ láp sạch sẽ nước bọt còn thừa.

Mộ Sân Cừ bị cởi không còn một mảnh, còn Mạch Tân Diệc ngoại trừ lộ ra dương v*t, quần áo vẫn hoàn hảo, thật sự quá không công bằng, Mộ Sân Cừ một bên thở gấp, thân mình bị đỉnh không thể đứng thẳng, nhưng vẫn vươn tay, cố gắng mở đai lưng của Mạch Tân Diệc, cởi y quan của tên mặt người dạ thú này ra.

Mạch Tân Diệc còn gấp hơn Mộ Sân Cừ, thấy Mộ Sân Cừ cứ cọ tới cọ lui liền đỏ cả mắt, đầu ngón tay non mềm hơi lạnh thường thường đυ.ng phải cơ bắp cứng rắn, lại không chịu sờ cho đã, mà chỉ dùng sức vào cái đai lưng đáng chết kia.

Bắn một tia linh lực, đai lưng Mạch Tân Diệc bị cắt ngang, Mạch Tân Diệc nắm tay Mộ Sân Cừ đặt lên trước ngực, xúc cảm mềm mại làm hắn thở hổn hển, động tác dưới thân càng hung bạo,

"A Cừ sờ sờ," đặt tay nhỏ hơi lạnh lên đầu v* nóng bỏng đứng thẳng, lòng bàn tay bị cộm có chút không thoải mái, Mộ Sân Cừ ghét bỏ chống lên, không muốn nhúc nhích.

"A Cừ ngoan nào," Mạch Tân Diệc kéo tay nhỏ đi xuống, cơ bụng rõ ràng hơi ấm, lúc này Mộ Sân Cừ mới giãn mày, có chút mới lạ mà vuốt ve qua lại cơ bắp bởi vì căng thẳng mà phá lệ rõ ràng.

Cái eo thon chắc để ở giữa hai chân Mộ Sân Cừ, theo động tác nhấp hông va chạm bụng dưới Mộ Sân Cừ, phía trên thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, bọt nước dọc theo từng đường cơ bắp đi xuống, rơi vào nơi giao hợp của hai người, bị dương v*t chống đẩy, hoàn toàn đi vào hoa môi đỏ tươi.

Đáng ghét!

Mộ Sân Cừ nhéo cái eo đầy cơ bắp, như hung hăng xả giận.

"A!"

Mạch Tân Diệc đột nhiên căng thẳng, vội vàng thọc vào rút ra vài cái liền bắn vào sâu bên trong Mộ Sân Cừ, tiếng thở dốc bên tai vừa nặng nề vừa nóng bỏng, Mộ Sân Cừ bị ấn không thể động đậy, dương v*t bắn ra toàn bộ dịch trắng, tràn ra hoa môi nhỏ nhắn, huyệt khẩu không kịp khép kín liên tục chảy ra một bãi hoa dịch ấm áp, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt tích táp làm ướt hai đùi giao hợp.

Bụng nhỏ đột nhiên trống rỗng, làm Mộ Sân Cừ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nàng ngước mắt nhìn Mạch Tân Diệc, mặt mày đều là vẻ đắc ý, là do ngươi bắt ta sờ mà, ai biết ngươi mẫn cảm như vậy đâu.

"Ngươi cao hứng lắm sao?"

Mộ Sân Cừ nhấp môi, vốn là rất cao hứng, nhưng vừa thấy ánh mắt như vậy của Mạch Tân Diệc, nàng lại không dám xác nhận.

Cặp mắt tràn đầy ảo não cùng dục khí sâu thẳm kia, cái loại ánh mắt muốn hủy đi chính mình rồi ăn vào bụng thật là đáng sợ, Mộ Sân Cừ theo bản năng muốn chạy trốn.

Mạch Tân Diệc đặt hoàn chỉnh hai chân Mộ Sân Cừ trên eo mình, cúi xuống gặm lấy cái cổ trắng nõn, trước kia hắn luôn lưu lại cho nàng đường sống, vì thế ở chỗ này chưa từng lưu lại dấu vết, nhưng hiện giờ hắn không muốn làm vậy nữa.

Dấu hôn vừa sâu vừa nóng, Mộ Sân Cừ nhận thấy hoa huy*t phát ngứa tràn ra dâʍ ɖị©ɧ dính vào vòng eo thon chắc của Mạch Tân Diệc, vật kia phập phồng cọ xát hoa hạch mẫn cảm, đầu lưỡi ướt nóng ngậm lấy cái cổ mềm mại cắn liếʍ.

"Không, không được, đừng ở nơi đó!"

"Nơi nào?"

Mạch Tân Diệc cắn xuống một vết hồng nhạt, eo lại đẩy hoàn toàn vào đường đi trơn trượt ướt nóng,

"Mặt trên hay phía dưới?"

Mộ Sân Cừ bị đâm cho nói không ra lời, dương v*t mới vừa phát tiết lại cứng, vừa lớn vừa nóng cắm vào huyệt, hoa huy*t bị thao vui mừng khôn xiết, cửa tử ©υиɠ cũng hưng phấn bao vây mυ"ŧ vào, hô hấp ướt nóng phun bên cạnh cổ, vυ" mềm mại dính sát vào ngực cứng rắn, hai chân Mộ Sân Cừ bị đâm đến run lên từng đợt.

"Không cần..."

Đã cao trào quá nhiều lần nhưng thân thể vẫn vô cùng đói khát, Mộ Sân Cừ ô ô xin tha,

"Từ bỏ..."

Lần tìm eo cơ bắp nhạy cảm vừa nãy của Mạch Tân Diệc, Mộ Sân Cừ run rẩy hy vọng Mạch Tân Diệc kết thúc sớm một chút, nhưng Mạch Tân Diệc đã khóa trụ tinh quan, hưởng thụ tay nhỏ non mềm xoa bóp loạn xạ, dưới thân càng thêm dùng sức, móng tay nàng cắm vào sống lưng, phần đau đớn này càng làm Mạch Tân Diệc càng thêm hưng phấn gần như đỏ mắt liều mạng thao lộng.

Mái đình rộng rãi vắng vẻ, trên đất trống bên cạnh còn có vết kiếm chém sâu, từ mũi nhọn lạnh thấu xương có thể thấy được linh lực ẩn chứa trong người cầm kiếm, nhưng người cường đại như thế lúc này lại bị đè trên cây thao thê thảm, ô ô khóc không ngừng.

Da thịt lỏa lồ bị hơi gió lạnh thổi qua làm phát run, làn tóc rối rắm quấn quanh, cọ qua da thịt hồng phấn, lưu lại cảm giác hơi ngứa, Mộ Sân Cừ thở hổn hển, từng đợt sóng triều liên tục đánh vào khiến nàng thất điên bát đảo*, hoa huy*t không tự giác xoắn chặt, tiếng rêи ɾỉ có chút khàn khàn,

* Cuống quít và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt.

"Không cần... Từ bỏ..."

Dược tràn qua môi thoáng an ủi yết hầu khô cạn, Mộ Sân Cừ lại khó chịu phát trướng, hạ thân bị nhét đầy, nàng không biết đã bị đè ép bao lâu ở chỗ này, đầu ngón tay đã có chút phiếm lạnh, nhưng da thịt trước người lại nóng bỏng, khí nóng dán chặt vào nàng, lôi kéo nàng quay cuồng trong bể dục.

"Ta sai rồi... Ô ô ô..."

Mộ Sân Cừ lấy lòng hôn đôi môi đút dược, nuốt xuống nước bọt trơn bóng,

"Ta không dám nữa..."

Mây che đầy trời, thỉnh thoảng có chim bay xẹt qua, mở to mắt nhỏ nhìn chằm chằm hai người dâʍ ɭσạи, trong không khí ríu rít âm thanh, tựa hồ đang thưởng thức hình ảnh dây dưa, Mộ Sân Cừ tựa vào lòng ngực Mạch Tân Diệc, sau lưng bị ma sát có chút đau, nàng lấy lòng hôn dọc theo môi Mạch Tân Diệc đi xuống, cái lưỡi ướt nóng liếʍ cổ và hầu kết, trúc trắc mυ"ŧ lấy, do bị đâm lợi hại, hàm răng đυ.ng tới hầu kết, lại cẩn thận dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng tỉ mỉ liếʍ qua,

"Tha ta đi mà..."

Ánh mắt Mộ Sân Cừ mị hoặc, mái tóc hỗn độn, đôi môi sưng đỏ, thở ra khí nóng lung tung lên cổ Mạch Tân Diệc, đầu ngón tay lơ đãng đυ.ng vào làn da có chút lạnh.

Hoàng hôn buông xuống, lúc này Mạch Tân Diệc mới ý thức được thời gian đã trôi qua thật lâu, qua loa thọc vào rút ra vài cái, Mạch Tân Diệc nhìn chằm chằm hoa huy*t bị thao mềm bắn vào.

"Ngậm chặt, nhỏ ra một giọt sẽ hỏi tội ngươi."

Hai chân Mộ Sân Cừ bị tách ra vốn dĩ không khép kín được, nàng chỉ có thể liều mạng xiết chặt lại hoa huy*t, giữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng ở bên trong, nhưng hoa huy*t xiết lại lại kí©h thí©ɧ dương v*t nửa mềm, nàng rõ ràng cảm giác được dương v*t mới vừa bắn qua lập tức sáng láng tinh thần đυ.ng vào cửa tử ©υиɠ,

"Sao lại..."

Mộ Sân Cừ đã không chịu nổi nữa, nàng ôm Mạch Tân Diệc, nước mắt rơi xuống tích táp,

"Thật sự từ bỏ."

"Khóc cái gì,"

Mạch Tân Diệc đánh nhẹ mông mềm hơi lạnh, chấn động hoa huy*t truyền tới làm hắn thoải mái mà đẩy eo,

"Cứ giữ như vậy trở về, miễn cho ngươi làm rơi tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài."

Trường luyện võ không gần tẩm cung, Mạch Tân Diệc lại một hai phải đi bộ về, mỗi một bước dương v*t đều ra ra vào vào ở bên trong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dọc theo cửa huyệt bị cắm mở chảy ra, Mạch Tân Diệc bất mãn lại đánh một cái lên mông Mộ Sân Cừ,

"Kẹp chặt."

Mộ Sân Cừ không dám tranh luận, khóc thút thít mà kẹp dương v*t càng lúc càng lớn, hai chân quấn chặt vòng eo thon chắc, nằm bò trong lòng ngực hắn không dám ngẩng đầu.

Hành lang nho nhỏ lưu lại một đường dịch thể đầm đìa, bạn dâʍ ɭσạи cười nhỏ, phiêu tán vào trong không khí.