{Editor: Truyện có dùng cả ngôn xưng hiện đại, không hợp gu có thể dừng tại đây ạ}
Hãy chú ý, cô gái trẻ đang ngẩn người trước mắt tên là Tang Niệm, cô vì bài luận tốt nghiệp bị trùng lặp 0% nên đã âm thầm bò lết, không ngờ lại bò đến giới tu tiên.
Hiện tại, cô đang phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay.
"Hôm nay cô không gϊếŧ ta, ngày sau ta nhất định moi tim móc xương, nghiền xương thành tro."
Tang Niệm bị sự lạnh lẽo trong câu nói này làm rùng mình.
Cô theo bản năng nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Ánh nến lung linh huyền ảo.
Trong màn sa mỏng manh, một thiếu niên tóc đen rối bời, hai tay bị trói bằng dây đỏ chuông vàng vào đầu giường, đuôi mắt ánh lên màu son nhạt, đôi mắt đen láy như muốn câu hồn người khác.
Tang Niệm: "...?"
Cô nhìn quần áo của mình đã cởi được một nửa, lại nhìn hắn ta cũng gần như đã bị lột sạch, bộ não đang treo máy khó khăn khởi động lại.
Hai giây sau, dấu chấm hỏi biến thành dấu chấm than.
Cô vội vàng bò xuống khỏi người hắn, luống cuống tay chân kéo lại quần áo, lảo đảo chạy ra ngoài như ruồi mất đầu.
"Tiểu thư?" Nghe thấy động tĩnh, nha hoàn Xuân Nhi ở cửa không hiểu chuyện gì, "Sao tiểu thư lại ra ngoài?"
Tang Niệm còn chưa kịp nói, nàng ta dường như đã hiểu ra điều gì, liền đưa tay đẩy nhẹ cô trở lại, cười nói:
"Tiểu thư đừng ngại, chúng ta không ở đây canh chừng nữa, tiểu thư cẩn thận đừng để lỡ giờ lành, động phòng là quan trọng."
"Cạch—"
Cửa đóng lại, tiện thể khóa chặt.
Giọng nói đắc ý của Xuân Nhi mơ hồ vọng lại, "Lần này xem hắn còn chạy đi đâu được."
Trong phòng, Tang Niệm nắm lấy vạt áo xộc xệch của mình, nhìn về phía thiếu niên đang bị trói.
Bốn mắt nhìn nhau, im lặng như chết.
Tang Niệm tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Chỉ ba phút trước, cô còn đang la hét, vặn vẹo, bò lết trong ký túc xá.
Tuy nhiên, không biết là sai ở bước nào—
Cô đã xuyên không đến giới tu tiên.
Nói chính xác, là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh tu tiên.
Người trước mặt này chính là bạch nguyệt quang của nữ chính, nam phụ Tạ Trầm Châu.
Trong sách viết, hắn từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bản thân còn thường xuyên bị rối loạn tinh thần.
Vì đẹp trai, trên đường đời, hắn bị nữ phụ cướp đoạt, bị nam phụ cướp đoạt, bị nữ chính cướp đoạt, bị nam chính muốn cướp đoạt nữ chính cướp đoạt, thật là một chữ "thảm".
Tóm lại, đây là một kẻ xui xẻo có sức khỏe tâm lý và tinh thần đều rất đáng lo ngại.
Tang Niệm không xuyên thành nữ chính của cuốn sách này.
Cô là nữ phụ.
Là nữ phụ ác độc Tang Uẩn Linh, người đã cướp đoạt Tạ Trầm Châu, sau khi hết hứng thú thì động chút đánh mắng, trăm phương ngàn kế sỉ nhục hắn, toàn diện không góc chết gây ra tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần cho hắn, biến hắn thành một kẻ điên cuồng.