Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Sau khi rời khỏi văn phòng trưởng khối, Lương Vân Tiên không đi lên tầng mà đi theo cầu thang bên cạnh văn phòng xuống tầng dưới. Anh chưa đi xuống hết bậc thang đã thấy Lục Vân Đàn chạy đến.
"Thư sinh thối, trưởng khối tìm cậu làm gì vậy?"
"Hỏi về việc kiểm tra vào giờ chạy bộ sau giờ học." Lương Vân Tiên đi tới trước mặt cô, rũ mắt xuống nhìn cô, nghiêm túc nói: "Điểm danh phê bình Lục Vân Đàn lớp 12/2 liên tục trốn chạy bộ, dạy mãi không sửa, là tấm gương xấu tiêu biểu."
Lục Vân Đàn: "..."
Cô nheo mắt: "Thư sinh thối, tôi thấy bây giờ cậu to gan lắm rồi đó, một Chân Sai Vặt trong bang mà cũng dám phê bình bang chủ sao? Cậu không sợ tôi trục xuất cậu khỏi bang à?"
Lương Vân Tiên thở dài chậm rãi nói: "Giờ tôi cũng đã trở thành Chân Sai Vặt, còn lo việc bị trục xuất khỏi bang nữa sao?"
Lục Vân Đàn: "..."
Cũng có lý nha!
Cô cụp nhẹ mắt xuống, mím chặt đôi môi đỏ mọng, sau khi đảo mắt một vòng liền nảy ra ý tưởng: "Chức vị sẽ không ngừng thay đổi mà, nếu cậu muốn thăng chức thì phải cố gắng lên nhé."
Lương Vân Tiên mím chặt môi nhịn cười: "Phải cố gắng như thế nào?"
Lục Vân Đàn: "Ví dụ như đi đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ, thành công được chọn làm cầu thủ chính thức, đánh bại đội bóng Nhật Bản giành chiến thắng cho đội tuyển học sinh Trung Quốc chúng ta."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lương Vân Tiên không đùa nữa mà nói vào chuyện chính: "Lần thi này cậu xếp hạng thứ bao nhiêu?"
Lục Vân Đàn tức giận khẽ "hừ" một tiếng rồi liếc mắt: "Tôi biết ngay cậu sẽ hỏi như vậy mà." Sau đó cô chắp tay sau lưng, quay người đi về hành lang phía đông: "Đi cùng bổn bang chủ đến đó."
Lương Vân Tiên chỉ có thể đi theo.
Lục Vân Đàn đi đến phía trước tờ danh sách xếp hạng màu đỏ vừa được dán lên bảng thông báo, chỉ tay vào xếp hạng thứ 431: "Cậu thấy không? Lần thi trước tôi xếp thứ hạng này." Sau đó chậm rãi dời ngón tay lên qua 25 xếp hạng bên trên, dừng lại ở xếp hạng thứ 406: "Bây giờ tôi đang ở đây."
Lương Vân Tiên biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Vậy thì sao?"
Lục Vân Đàn làm bộ như thật: "Vậy có nghĩa là tôi đã tiến bộ rất nhiều, hơn nữa tất cả đều là nỗ lực của chính tôi."
Lương Vân Tiên nhíu mày nhìn cô mà không nói gì.
Lục Vân Đàn khẽ xấu hổ, tưởng rằng anh không hài lòng với thành tích của cô nên bắt đầu tuyên dương sự chăm chỉ và khó khăn của chính mình trong tháng vừa qua: "Cậu biết không, bây giờ mỗi ngày tôi đều thức dậy vào lúc 5 giờ 30 sáng, còn dậy sớm hơn cả bác gái quản lý ký túc xá nữa đó. Buổi tối sau khi đến giờ tắt đèn, tôi thường bật chiếc đèn nhỏ rồi ra ban công học thuộc lòng hoặc phải trốn vào trong chăn để làm bài tập, rất cố gắng."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Nói xong, cô ngước mắt nhìn Lương Vân Tiên, vẻ mặt giống như một đứa trẻ tinh nghịch đang quan sát sắc mặt của giáo viên, để chờ mong giáo viên công nhận và khen ngợi.
Lương Vân Tiên buồn cười, chân thành khích lệ: "Rất giỏi!"
Lục Vân Đàn thở phào nhẹ nhõm, cười kiêu hãnh: "Đúng không? Tôi cũng cảm thấy như thế!"
Lương Vân Tiên lại khích lệ nói: "Không ngừng cố gắng, lần sau nhất định cậu sẽ đạt thành tích tốt hơn."
Lục Vân Đàn nhíu mày, nhìn anh với vẻ mặt bất mãn: "Không có phần thưởng sao? Chỉ khen ngợi bằng miệng thôi á?"
Đây không phải chỉ là qua loa lấy lệ với bổn bang chủ sao?
Lương Vân Tiên: "Cậu muốn phần thưởng gì?"
Lục Vân Đàn: "Cậu đi đăng ký tham gia trận đấu bóng rổ chưa?"
Lương Vân Tiên giọng điệu chắc chắn: "Rồi."
Lục Vân Đàn: "Cái này là đủ."
Lương Vân Tiên bất ngờ: "Chỉ có yêu cầu này thôi sao?"
Lục Vân Đàn gật đầu: "Ừ!" Cô nói thêm: "Bổn bang chủ yêu cầu rất thấp."
Lương Vân Tiên cố ý nói: "Chỉ đăng ký thôi, nếu như không được tuyển thì sao?"
Lục Vân Đàn: "Không phải cậu nói cậu trăm trận trăm thắng à?"
Lương Vân Tiên tiếp tục trêu chọc cô: "Nếu như tôi nói dối thì sao?"
Lục Vân Đàn hừ lạnh: "Vậy tôi sẽ cho cậu biết bổn bang chủ lợi hại như thế nào!"
Lương Vân Tiên cười: "Ví dụ như?"
Lục Vân Đàn: "Tôi sẽ bảo anh tôi đánh cậu."
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn: "Tôi sẽ nói với anh tôi là cậu bắt nạt tôi, anh tôi rất lợi hại lại rất tốt với tôi đó nha. Lúc tôi đang học cấp hai, trong trường học có người bắt nạt tôi là con gái yếu ớt, sau đó..."
Lương Vân Tiên nhịn không được cắt ngang lời cô: "Bắt nạt cậu? Là con gái yếu ớt?"
Lục Vân Đàn trừng mắt nhìn anh: "Sao nào? Tôi không phải con gái yếu ớt sao? Không thể bị người khác bắt nạt à?"
Lương Vân Tiên trầm mặc một lúc: "Ừ, có thể..."
Lục Vân Đàn tiếp tục bịa chuyện, không, là kể chuyện cũ: "Sau đó anh tôi biết được, cậu đoán xem anh ấy làm gì bọn họ?"
Lương Vân Tiên thở dài, phối hợp diễn với cô: "Tôi không biết."
Lục Vân Đàn: "Cậu đoán thử xem."
Lương Vân Tiên chỉ có thể đoán: "Đánh cho bọn họ một trận?"
Lục Vân Đàn lắc đầu: "Không phải, anh ấy bắt được vài người và mang đến trước mặt bố tôi."
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn: "Sau đó hai người họ cùng nhau đánh cho mấy người kia một trận."
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn: "Vậy nên cậu phải cẩn thận nhé, ngoan ngoãn nghe lời bổn bang chủ đi nếu không thì cậu sẽ đi vào vết xe đổ của họ đó."
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn: "Cậu nên suy nghĩ cho thật kỹ, xem liệu cậu có thể được tuyển không? Cân nhắc rồi trả lời cho tốt."
Anh còn dám trả lời là "Không thể" sao?
Lương Vân Tiên thở dài: "Có thể."
Lục Vân Đàn: "Chắc chắn chứ?"
Lương Vân Tiên: "Chắc chắn."
"Rất tốt!" Lục Vân Đàn cười thỏa mãn, rồi vỗ vào vai Lương Vân Tiên: "Ta biết ngay ái khanh tuyệt đối sẽ không làm bổn bang chủ thất vọng mà."
Lương Vân Tiên cười bất đắc dĩ: "Nhờ có bang chủ ưu ái."
* Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Việc đăng ký tham gia trận thi đấu bóng rổ giao hữu giữa học sinh trung học Trung Quốc và Nhật Bản dành cho tất cả nam sinh trong trường đã kết thúc vào ngày 7 tháng 9. Hầu hết tất cả các nam sinh đều đăng ký, trong số đó có một số người thật sự có năng lực và muốn giành vinh quang cho đất nước nên chủ động đăng ký; một số người chỉ biết chơi bình thường nhưng nghĩ rằng mình đánh giỏi, số còn lại thì chỉ đơn giản tham gia cho vui nhưng số người này lại chiếm đa số.
Toàn bộ trường học có hơn ba ngàn học sinh, số lượng nam sinh lại chiếm hơn một nửa. Ngày 20 tháng 10 sẽ diễn ra trận đấu mà huấn luyện phải cần ít nhất một tháng, nói cách khác, thời gian thi tuyển chỉ có tối đa mười ngày nên căn bản không thể xét duyệt từng người.
Để loại bỏ những người không đủ tiêu chuẩn, lãnh đạo trường học đã thiết lập một hệ thống tuyển chọn sơ bộ: Trước tiên xét duyệt trong lớp học, những người vượt qua cuộc xét duyệt mới đủ điều kiện chính thức tham gia thi tuyển.
Thời gian thi tuyển vòng loại chỉ có ba ngày. Trong ba ngày này, có thể nói đây là thời kỳ nổi bật nhất của sân bóng rổ trường học, từ sáng đến tối, dưới tám vòng bóng rổ diễn ra những trận thi đấu khốc liệt: Các thiếu niên trong sân bóng rổ tư thế oai hùng phấn chấn, mồ hôi đổ như tắm. Các thiếu nữ bên ngoài vây xem nhiệt tình, hò hét cổ vũ nam sinh lớp mình cố gắng lên.
Lục Vân Đàn không có thời gian đi xem, mỗi ngày sau khi kết thúc các buổi học chính, cô sẽ đến nhà thể thao để tập luyện cho lễ khai mạc. Bố cô là người hướng dẫn bài võ thuật biểu diễn, hơn nữa cô còn là nữ sinh duy nhất và là học sinh duy nhất của trường trung học số 2 tham gia bài biểu diễn, nên đương nhiên cô sẽ là người đứng vị trí C vị* trong bài biểu diễn lần này.
(*C vị: vị trí trung tâm, người nổi bật nhất.) Mọi thứ đều đang diễn ra bừng bừng khí thế và có tổ chức.
Sau khi trải qua vòng tuyển chọn thứ nhất của giáo viên chủ nhiệm lớp và giáo viên thể dục, hơn 1700 nam sinh đăng ký chỉ còn lại 170 nam sinh chính thức có tư cách thi tuyển, tỉ lệ trúng tuyển còn chưa được 1/10. Lần thi tuyển tiếp theo tỉ lệ còn thấp hơn và cũng khó hơn: 150 người tuyển ra 12 người.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Một đội bóng rổ chính thức có 12 người: 5 người là đội viên chính thức vào sân thi đấu, 7 người còn lại dự bị.
Năm người đội viên chính thức vào sân thi đấu chịu trách nhiệm ở vị trí tiền phong, trung phong và hậu vệ, tương ứng: Hai tiền phong, chia thành tiền phong phụ và tiền phong chính, nhiệm vụ chủ yếu là ghi điểm; Một trung phong, nhiệm vụ chủ yếu là bắt bóng, bật bóng nên yêu cầu về chiều cao vô cùng khắt khe, bình thường sẽ do người cao nhất trong đội đảm nhiệm; Hai hậu vệ, chia thành hậu vệ dẫn bóng và hậu vệ ghi điểm, nhiệm vụ chủ yếu là kiểm soát tình hình chung, bắn bóng và phòng ngự, yêu cầu về tầm nhìn toàn diện đối với đội viên tương đối cao, đặc biệt là hậu vệ dẫn bóng nên hậu vệ dẫn bóng thường trở thành người chỉ đạo trên sân.
Ba vị trí đội viên này đều phải thực hiện nhiệm vụ của mình, phối hợp với nhau và hiểu biết ăn ý mới có thể chơi một trận bóng tốt. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Đội tuyển của trường trung học số 2 có 12 người, tất cả đều đã nhận được tư cách thi tuyển chính thức, mục tiêu của họ cũng rất kiên quyết: Vượt qua vòng loại, tất cả đều lọt vào vòng trong. Giáo viên thể dục, người bình thường vẫn huấn luyện họ cũng nghĩ vậy, dù sao họ cũng đã tập luyện cùng nhau rất lâu, đã có sự phối hợp ăn ý, chính thức huấn luyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Là người ai cũng có lòng ích kỷ, nên khi sắp xếp đội hình thi đấu giáo viên thể dục luôn tập trung đội viên đội tuyển của trường thành một đội.
Làm sao những học sinh bình thường có thể trở thành đối thủ của đội tuyển của trường?
Sau mấy trận thi đấu, đội tuyển của trường gần như bách chiến bách thắng.
Các học sinh cũng đâu phải người ngốc, từ từ phát hiện ra chuyện không công bằng trong thi tuyển, khắp nơi đều tràn ngập tiếng oán than. Nhưng lãnh đạo trường lại mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, bởi vì thực lực của đội tuyển của trường quá rõ ràng, thực sự mạnh hơn so với học sinh bình thường.
Ngày 17 tháng 9 lúc 5 giờ 30 chiều là thời gian diễn ra trận thi đấu tuyển chọn cuối cùng, cho đến nay đã có bảy người được tuyển, tất cả đều là đội viên đội tuyển của trường, còn lại năm người sẽ chọn trong trận đấu cuối cùng này.
Tuyển thủ tham dự thi đấu còn mười người, chia thành hai đội, lại tiếp tục là một đội năm học sinh bình thường và một đội là năm đội viên đội tuyển của trường.
Lại là một trận thi đấu có vẻ như không hề gay cấn, cũng không có gì bất ngờ, đội chiến thắng cuối cùng cũng sẽ lại là đội tuyển của trường thôi.
Nhưng Lục Vân Đàn vẫn đến, hơn nữa còn mạo hiểm đối diện với nguy cơ bị bố cô đánh, trốn diễn tập để đi, bởi vì trận đấu này có Lương Vân Tiên.
Ba người còn lại của Thanh Vân Bang cũng đều đến —— Dù quân sư Lý không có lý tưởng gì, dù hộ pháp trái phải chỉ nghĩ cách làm sao để hãm hại trung thần, dù Lương Vân Tiên bây giờ chỉ là Chân Sai Vặt trong bang, nhưng dù sao bọn họ cũng là một little team, nên đây là lúc phải đi để động viên anh, phải đi để reo hò và cổ vũ anh, dù cho đây là trận có khả năng thua rất cao.
5 giờ rưỡi trận đấu sẽ bắt đầu, bốn người nhóm Lục Vân Đàn trốn tiết tự học trước 15 phút, giống như tập thể chuột khoét kho thóc bỏ trốn nhao nhao chạy xuống sân bóng rổ.
* Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Bởi vì chưa tan học tiết tự học, nên xung quanh sân bóng rổ còn chưa có học sinh đến xem.
Mười tuyển thủ, chia thành 5-5 đứng hai bên trái và phải của khu vực phía tây sân bóng rổ. Đội năm học sinh bình thường mặc quần áo bóng rổ của chính mình nên đủ màu sắc, đội năm người đội tuyển của trường mặc đồng phục đội tuyển của trường màu đen, phía trước đồng phục in dãy số màu trắng, phía sau in huy hiệu trường trung học Đông Phụ số 2——Ai là đội học sinh bình thường, ai là đội chính quy nhìn phát nhận ra ngay.
Đội chính quy đứng ở phía đông, bầu không khí vô cùng thoải mái và sôi nổi, không chỉ có bảy đội viên trợ giúp mà còn có mấy giáo viên thể dục và lãnh đạo trường đi cùng.
Đội học sinh bình thường đứng ở phía tây, bầu không khí căng thẳng và yên lặng, không có người thứ sáu, chỉ có năm người bọn họ.
So với bên kia, tình trạng đội học sinh bình thường bên này quả thực rất ảm đạm.
Lương Vân Tiên đi một đôi giày bóng rổ màu trắng, mặc đồng phục bóng rổ màu trắng, phía trước in dãy số màu tím: 17.
Bốn người còn lại, một người là học sinh lớp 12/1 Triệu Khôn mặc động phục bóng rổ màu xanh lá. Một người là học sinh lớp 11/4 Tiết Hạo Dương mặc đồng phục bóng rổ màu xanh da trời. Một người là học sinh lớp 11/12 Trần Long mặc đồng phục bóng rổ màu vàng. Cuối cùng là học sinh lớp 10/15 Đinh Nhất Khải mặc đồng phục bóng rổ màu đen, đang xấu hổ vì đυ.ng hàng với đồng phục đội đối thủ.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Ngoại trừ Lương Vân Tiên, bốn người còn lại đều rất căng thẳng, nhất là Triệu Khôn mặc áo xanh liên tục liếʍ môi, liếʍ đến nỗi sạch hết môi luôn, lời nói cũng thay đổi: "Con mẹ nó, đội tuyển của trường nếu không dựa vào quy tắc ngầm thì đã bị đánh bại từ lâu rồi."
Mặc áo đυ.ng hàng Đinh Nhất Khải phụ họa: "Ai nói không phải chứ, bọn họ vừa vào đã là một đội, ai có thể đánh bại bọn họ?"
Triệu Khôn: "Mẹ nó, ai mà biết chiến đấu chống lại Nhật Bản còn phải dựa vào mối quan hệ nữa?"
Tiết Hạo Dương thở dài: "Cái này là đã giỏi còn có mối quan hệ."
Trần Long vốn căng thẳng đến nỗi không thể nói gì, nhưng lại bị Tiết Hạo Dương chọc cười: "Mặc cho số phận đi, có thể làm được thì làm, không làm được thì ít nhất không thẹn với lòng là được."
Lương Vân Tiên không nói gì, im lặng nhìn về phía đối diện, đến khi Trần Long nói xong anh thu hồi ánh mắt bình tĩnh nói: "Chúng ta nhất định có thể thắng."
Triệu Khôn không đồng ý: "Người anh em, những thứ khác không nói, nhưng năm người chúng ta chưa hề phối hợp đánh với nhau lần nào, làm thế nào để đánh được với người ta đây?"
Hình thức thi đấu tuyển chọn cũng vô cùng có lợi cho đội tuyển của trường: Cơ chế tuyển chọn không phải chỉ chọn đội tuyển thắng trận mà còn phải xem xét trong lúc thi đấu ai là người ghi được nhiều điểm nhất, ai thể hiện tốt nữa. Ví dụ như đội đỏ thi đấu với đội xanh, đội xanh thắng thì người được tuyển không nhất định phải là tất cả thành viên đội xanh mà có thể sẽ là thành viên thể hiện cực kỳ nổi bật của đội đỏ, nhưng điều kiện của 'thể hiện cực kỳ nổi bật' cũng hết sức vi diệu.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Ai có tư cách đánh giá một cầu thủ thể hiện cực kỳ nổi bật? Chỉ có trọng tài.
Trọng tài là ai? Là các giáo viên thể dục trong tổ thể dục.
Ưu thế có mối quan hệ lúc này thể hiện rõ ràng nhất.
Trọng tài nói người nào thể hiện cực kỳ nổi bật thì người đó là người thể hiện cực kỳ nổi bật, hơn nữa chỉ cần đội tuyển của trường tham gia thi đấu thì chưa bao giờ thua trận, mà mỗi lần chiến thắng chênh lệch điểm số đều rất lớn. Nên nói bọn họ thể hiện cực kỳ nổi bật cũng không trách gì được, cho nên đội tuyển của trường luôn là đội lọt vào vòng trong, còn năm người đội Lương Vân Tiên thì dựa vào thực lực đánh từng trận một— Sau khi đánh thắng một trận họ sẽ phải tan rã rồi thành lập đội mới để tiếp tục thi đấu, đấu đến cuối cùng chỉ còn lại năm người bọn họ.
Xét về thực lực thì mấy người bọn họ cũng không tệ, dù sao họ cũng dựa vào thi đấu mà được chọn, nhưng về mặt phối hợp thì sự hiểu biết ngầm giữa họ có thể nói là gần như bằng không. Bởi vì bọn họ chưa từng cùng nhau thi đấu một trận nào, đột nhiên buộc phải cùng nhau hợp lại đánh trận chung kết nên Triệu Khôn không có chút hy vọng nào vào trận đấu này.
Ba người còn lại cũng đều cảm thấy như vậy, chỉ là họ không nói ra mà thôi.
Lương Vân Tiên lại không nghĩ vậy, bình tĩnh lạnh lùng phân tích: "Bên đội đối diện, số 7 là tiền phong chính, số 9 là tiền phong phụ, số 12 là trung phong, số 14 là hậu vệ ghi điểm, số 4 là hậu vệ dẫn bóng. Số 7 là người giỏi nhất, cướp bóng và chặn bóng rất xuất sắc, số 14 rất giỏi ném 3 điểm, còn ba người còn lại thực lực cũng bình thường, chúng ta chỉ cần chú ý phòng thủ số 7 và số 14 là được."
Dựa vào phân tích của Lương Vân Tiên, Triệu Khôn, Trần Long, Đinh Nhất Khải và Tiết Hạo Dương cùng nhau nhìn về phía sân thi đấu đối diện, mỗi khi anh nhắc đến một người thì ánh mắt của họ lại quan sát qua một lượt.
Lương Vân Tiên tiếp tục phân tích: "Người ném bóng của bọn họ chắc là số 12, lực bật lên của cậu ta không tệ nhưng không bằng Trần Long được."
Trần Long ngạc nhiên nhìn anh: "Sao anh biết được."
Triệu Khôn, Tiết Hạo Dương Và Đinh Nhất Khải nhìn Lương Vân Tiên bằng ánh mắt kinh ngạc.
Lương Vân Tiên bình tĩnh nói: "Tôi đã xem các cậu thi đấu, cũng phân tích sơ bộ đặc điểm mỗi thành viên đội tuyển của trường, thật ra thực lực của bọn họ cũng không phải quá mạnh, hơn nữa chiến thuật còn lạc hậu, bảo thủ nên có thể thắng trận là do vận may thôi."
Tiết Hạo Dương: "Chỉ vì có giáo viên thể dục bảo kê nếu không cũng không khác biệt nhiều."
Đinh Nhất Khải ngạc nhiên nhìn Lương Vân Tiên: "Người anh em, anh ngầu quá nha."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Triệu Khôn thì không tin tưởng Lương Vân Tiên: "Bỏ qua chuyện cậu nói thành viên đội tuyển của trường không có thực lực, nhưng còn chuyện cậu nói chiến thuật của bọn họ lạc hậu, chiến thuật của bọn họ là do giáo viên thể dục đưa ra đó, cậu nghĩ cậu có thể giỏi hơn giáo viên thể dục sao?"
Lương Vân Tiên vẻ mặt nghiêm túc, chỉ trả lời ba chữ: "Tôi có thể."
Triệu Khôn khịt mũi xem thường.
Lương Vân Tiên giọng điệu chắc chắn: "Tôi nhất định có thể làm cho các cậu thắng trận này."
Triệu Khôn thở dài: "Tự tin cũng tốt, nhưng tự tin quá là nhảm nhí."
Lương Vân Tiên thẳng thắn nói: "Còn chưa bắt đầu vào trận đấu mà cậu đã tự cảm thấy mình không làm được, vậy thì có thể thắng được mới lạ đó."
Triệu Khôn á khẩu không nói được câu nào, vẻ mặt có chút khó coi.
Lương Vân Tiên không lùi bước, mặt lạnh lùng nhìn Triệu Khôn: "Muốn thi đấu thì chuẩn bị cho thật tốt rồi thi đấu, không muốn thi đấu thì rút lui sớm đi, đừng làm ảnh hưởng đến tinh thần của những người khác."
Triệu Khôn sắc mặt tối sầm lại: "Mẹ kiếp, cậu thử nói lại lần nữa xem?"
Tình hình có vẻ rất căng thẳng nên Trần Long vội vàng hòa giải: "Ôi dào, chỉ là một trận thi đấu thôi mà, cố gắng hết sức là được, thi đấu là phụ giao hữu là chính!"
Lương Vân Tiên: "Cậu giao hữu cùng bọn họ, bọn họ sẽ giao hữu cùng cậu ư? Cậu có thể đi vào đến vòng này rồi là do cậu đánh thắng từng trận một mới giành được đó, còn bọn họ thì sao? Cậu có cam tâm không?"
Trần Long hít thở khó khăn không nói được lời nào, cắn chặt môi với vẻ mặt không cam tâm.
Vẻ mặt của Đinh Nhất Khải và Tiết Hạo Dương cũng không tốt lắm, rõ ràng cũng không cam tâm.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lương Vân Tiên: "Vậy nên đừng nói xằng nói bậy chuyện thi đấu là phụ giao hữu là chính, không có chuyện giao hữu, chỉ có thi đấu, chúng ta chỉ muốn thắng trận."
Những lời này của anh giống như đóng dấu ngọc chỉ lên trên bản tấu chương, in đậm những chữ cái vuông vức, rõ ràng và mạnh mẽ khắc sâu trong tâm trí mọi người: Chỉ muốn thắng trận.
Triệu Khôn vuốt má, không nói một lời liếc nhìn Lương Vân Tiên, dù trong lòng vẫn tức giận nhưng cậu ấy đã bị thuyết phục. Không nói đến những việc khác, chỉ nói đến chuyện thúc đẩy tinh thần trước trận đấu cậu ấy thua xa Lương Vân Tiên.
Có người sinh ra để làm lãnh đạo.
Lưỡng lự một lúc, Triệu Khôn quyết định chủ động giảng hòa: "Cậu nói chúng ta làm sao để thắng được?"
Lương Vân Tiên chỉ chờ những lời này: "Cậu sẽ là tiền phong chính, Đinh Nhất Khải là tiền phong phụ, Trần Long cao nhất nên sẽ là trung phong kiêm ném bóng." Thật ra năm người bọn họ đều cao, người thấp nhất cũng 1m83, chỉ có điều Trần Long là người cao nhất, "Tiết Hạo Dương là hậu vệ ghi điểm, tôi sẽ là hậu vệ dẫn bóng." Sau đó anh bắt đầu sắp xếp chiến thuật, "Trần Long và Tiết Hạo Dương phụ trách đề phòng số 7 của đội đối thủ: Triệu Khôn kèm số 14 không cho cậu ta có cơ hội ghi 3 điểm; Nhiệm vụ của Đinh Nhất Khải rất đơn giản, chỉ cần tăng điểm, tăng điểm và tăng điểm; Lúc không biết nên chuyền bóng cho ai thì chuyền cho tôi, tất cả đều chuyền về cho tôi."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Chỉ cần chuyện anh nhớ hết tên tất cả mọi người, bốn người bọn họ đã không còn nghi ngờ anh mà gật đầu đồng ý: "Được."
Chuyện cần nói đã nói xong, Lương Vân Tiên không nói thêm gì nữa, mặt không biểu cảm nhìn về phía đối diện.
Hôm nay, anh muốn phá vỡ sự thống trị của đội tuyển của trường, đánh tan sự bảo thủ không chịu thay đổi đội hình. Giống như một người đánh cá, đặt cá da trơn vào giữa những con cá mòi để kích hoạt khát vọng sinh tồn và cảm giác khủng hoảng của chúng.
Bởi vì mục đích cuối cùng của họ cơ bản không phải chỉ là dành được tư cách tham gia thi đấu, mà là để thắng đội tuyển học sinh trung học Nhật Bản, không vì lý do gì khác, chỉ để chứng minh tinh thần mạnh mẽ của thiếu niên Trung Quốc không gì có thể ngăn cản.
Lúc này, Triệu Khôn đột nhiên hỏi: "Cậu nói xem, sau khi chúng ta chiến thắng, tất cả chúng ta có thể được tuyển chọn không?
Lương Vân Tiên chắc chắn: "Tất nhiên có thể."
Triệu Khôn: "Ai có thể được chọn, ai không được chọn đều do các giáo viên thể dục quyết định."
Đinh Nhất Khải cũng hơi buồn: "Ai mà không biết giáo viên thể dục đang làm chuyện mờ ám, chúng ta cực khổ thi đấu để giành chiến thắng, nhưng kết quả lại bị thao túng thì thắng để làm gì chứ."
Trần Long Và Tiết Hạo Dương cũng thở dài.
Lương Vân Tiên: "Vậy thì hãy đánh đến cùng, đánh cho bọn họ tinh thần sụp đổ, lòng tin vỡ vụn, chủ động nhận thua."
Triệu Khôn: "Sau đó thì sao?"
Thật ra cậu ấy muốn hỏi là: sau đó tất cả có thể cùng nhau được tuyển chọn không?
Nhưng Lương Vân Tiên lại trả lời: "Sau đó sẽ chờ để giành vinh quang cho đất nước."
Triệu Khôn: "..."
Im lặng một lúc, cậu ấy không thể kiềm chế mà giơ ngón cái với Lương Vân Tiên: "Người anh em, đẳng cấp đó."
Trần Long: "Thông suốt ngay lập tức."
Đinh Nhất Khải: "Nói thật, bây giờ em cảm thấy mình đang là anh hùng dân tộc."
Tiết Hạo Dương: "Đội tuyển của trường chính là chướng ngại vật trên đường chúng ta trở thành anh hùng dân tộc."
Phía đông sân bóng, đội tuyển của trường không khí vẫn vô cùng thoải mái và sôi nổi như cũ, không ai thảo luận chiến thuật, không ai thảo luận về trận đấu cũng không có ai phân tích cầu thủ đối phương Bọn họ chỉ đứng đó nói chuyện phiếm với người bên cạnh, đứng lại một chỗ đùa giỡn.
Ngay cả hai huấn luyện viên đội tuyển của trường cũng đứng khoanh tay nói chuyện phiếm với giáo viên thể dục kiêm trọng tài trận đấu.
Tất cả mọi người đều đang rất thoải mái, ngoại trừ đội trưởng đội tuyển của trường, Chu Lạc Trần.
Cậu ta đã được tuyển chọn, đáng lẽ không còn gì phải lo lắng nữa, nhưng hiện tại không phải như thế —Cậu ta lo sợ Lương Vân Tiên sẽ được tuyển chọn, lo sợ anh sẽ vào lại đội tuyển của trường— Sau khi biết Lương Vân Tiên đăng ký tham gia thi tuyển, cậu ta đã bắt đầu lo lắng.
Tất cả học sinh trong trường học, chỉ có một mình cậu ta biết chuyện Lương Vân Tiên bị bệnh. Mặc dù cậu ta cũng không biết cuối cùng anh bị bệnh gì. Nhưng thấy anh không tham gia đánh bóng rổ, cũng không tham gia chạy bộ, cậu ta cũng đoán ra được anh đang bị một căn bệnh khó chữa, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, nếu không thì nhất định anh sẽ không nói dối Lục Vân Đàn.
Cho nên dù như thế nào cậu ta cũng không hiểu nổi tại sao Lương Vân Tiên lại đăng ký tham gia thi tuyển, là vì không sợ chết hay đã hết bệnh?
Mặc kệ là vì nguyên nhân nào, cậu ta đều không muốn anh quay lại sân thi đấu.
Sắp đến giờ thi đấu mà năm đội viên kia vẫn tập trung một chỗ nói chuyện phiếm, không hề có cảm giác căng thẳng trước trận đấu, có vẻ như đã đảm bảo được chiến thắng vậy.
Chu Lạc Trần mặt không biểu cảm đi đến bên cạnh mấy người kia, nghiêm túc khuyên: "Các cậu nên nghiêm túc một chút đi, trận này không dễ chơi đâu."
"Không đến mức đó chứ?" Người mặc áo số 7 liếc nhìn phía sân đối diện, "Mấy người này nhìn cũng chỉ như thế thôi."
Số 14 hơi do dự: "Cùng lắm tôi nghe nói Lương Vân Tiên rất giỏi, đến bây giờ cậu ấy vẫn liên tục đánh thắng, chưa thua trận nào."
Số 4 cười khinh thường: "Chỉ là gặp may thôi."
Chu Lạc Trần bị chọc tức bật cười: "Cậu đánh một trận với cậu ấy đi rồi sẽ biết có phải cậu ấy gặp may không."
Số 12: "Tôi không thấy cậu ấy lợi hại chỗ nào cả."
Chu Lạc Trần vô tình nói: "Một mình cậu ấy có thể đánh được bốn người như cậu."
Số 12 lộ rõ vẻ mặt khó chịu.
Số 9 vội vàng chuyển chủ đề: "Một đội có năm người cơ mà, một mình cậu ấy lợi hại cũng có tác dụng gì."
Chu Lạc Trần: "Cậu thấy bọn họ có thể đánh thắng để lọt vào vòng này, thì có chênh lệch nhiều không?"
Số 9 không nói được gì.
Số 4: "Đội trưởng, cậu cũng không thể nâng cao tinh thần của người khác mà hạ thấp uy phong của chúng ta như vậy chứ?"
Ánh mắt bốn người còn lại cũng lộ ra vẻ lên án và không phục.
Chu Lạc Trần bất đắc dĩ đang chuẩn bị nói điều gì đó thì cách đó không xa vang lên tiếng nói của một cô gái: "Ba người các cậu nhanh lên đi! Nhanh lên! Trận đấu sắp bắt đầu rồi!"
Cậu ta ngước mắt lên thì nhìn thấy Lục Vân Đàn.
Cô đi phía trước, theo sau cô là hai nam một nữ.
Bốn người họ đều đi từ phía khu dạy học khối 12 đến.
Hạ Tây Dương đúng là mập ú, không theo kịp Lý Nguyệt Dao, chạy cuối cùng thở hồng hộc nói: "Bang chủ, cậu, cậu chờ tôi với."
Bang chủ không đợi cậu ấy, cũng không nhìn đến hướng khác mà nhanh chóng chạy về sân bóng rổ ở phía tây, sau khi nhìn thấy Lương Vân Tiên thì gọi lớn: "Thư sinh thối!"
Chu Lạc Trần nhíu mày, cắn chặt răng, sau khi không nhìn nữa thì bình tĩnh nói với năm người sắp vào sân thi đấu: "Bất kể như thế nào, ép chết Lương Vân Tiên cho tôi."
Hậu vệ dẫn bóng số 4 là chỉ đạo trên sân nói: "Bốn người còn lại không cần quản sao?"
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Chu Lạc Trần: "Ép chết cậu ấy thì bốn người còn lại cũng không sống được."
Cậu ta còn nói thêm:
"Nếu cậu ấy không chết, thì người chết sẽ là chúng ta."
"Cho dù không từ thủ đoạn cũng phải ép chết cậu ấy."
Số 4 nhăn mũi: "Không từ thủ đoạn? Chơi cùng bọn họ không đến nỗi phải hạ độc thủ chứ?"
Chu Lạc Trần: "Sợ gì chứ, trọng tài cũng đâu có thổi phạt cậu?"
Số 4 suy nghĩ rồi gật đầu: "Điều này cũng đúng."
Tác giả có lời muốn nói:
May mắn là nữ hiệp Đàn không mở hậu cung, nếu không thì hoàng hậu Lương (khí thế đoan chính bệnh tật đầy người) và Phi tần Chu (hận anh nhưng lại muốn
trở thành anh) cũng đủ xảy ra nội chiến Tử Cấm Thành [ Đầu chó jpg]
* Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Văn tả về quy tắc bóng rổ chủ yếu tra từ Baidu và kinh nghiệm khi tác giả xem bạn bè thi đấu bóng rổ, nếu có sai sót mong nhẹ nhàng chỉ bảo.