Edit + Beta: Toả Toả Sáng thứ bảy, trên phố chỉ có mấy cụ già đi tản bộ.
Tưởng Du ngáp dài đi theo phía sau Tịch Lâm, hai người trốn đông núp tây theo sát dấu chân của Nguyên Xuyên.
Hôm qua anh chỉ lo chọc ghẹo Phó Thành nên cũng chưa tiến hành việc học. Chỉ có thể đợi đến tối thức khuya để học, làm cho sáng nay suýt chút nữa anh dậy không nổi.
“Vẫn chưa tới sao?”
“Chưa nữa, Nguyên Xuyên đang đợi trong lo lắng kia kìa.” Tịch Lâm nói.
Lúc này khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Xuyên mang đầy vẻ lo lắng, cậu ta mặc áo sơmi trắng ngắn tay kết hợp với quần jean, trong thời tiết nóng nực lộ ra cảm giác mát mẻ.
Có lẽ là sợ Vân Tảo không thích nên trên quần còn đeo thêm một sợi xích. Nhưng sợi xích không đủ dài, không thể rủ xuống tới đùi như những người khác, chỉ có thể lộ ra cái đầu nhỏ dưới lớp áo sơ mi trắng.
Điểm hẹn là bên đài phun nước ở trung tâm thành phố, nơi nổi tiếng là nơi hẹn hò của các cặp đôi. Vào ban đêm, hồ nước sẽ phát ra những ánh đèn nhiều màu sắc, khi phun nước lên không trung sẽ tỏa sáng như những vì sao. Chẳng qua hiện tại là ban ngày nên chỉ có hai ba ông cụ mặc áo ba lỗ đi tản bộ.
Nguyên Xuyên đứng bên cạnh hồ, hồi hộp chờ đợi, cậu ta giống như một khúc gỗ đang đứng trên mặt đất, luôn bất động.
“Đã qua thời gian hẹn rồi mà Vân Tảo vẫn chưa tới nữa?” Tịch Lâm nhìn thoáng qua điện thoại, phàn nàn nói.
Tưởng Du lười biếng dựa vào thân cây: “Con gái phải trang điểm, rất cần thời gian.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã hơn thời gian hẹn 1 tiếng. Tịch Lâm có chút không kiên nhẫn, trực tiếp ngồi xuống đất oán giận.
“Mày xem hôm nay thời tiết thật tốt, đều lãng phí ở đây.”
“Nếu dùng nó để chơi game thì tuyệt cmn vời rồi.”
Tịch Lâm lầm bầm, nhặt những chiếc lá khô thô bạo xé chúng ra. Khác hoàn toàn với Nguyên Xuyên bên cạnh, không có chút niềm vui khi hẹn hò.
- ---
“………” Mặt Tịch Lâm xụ xuống, hình tượng Vân Tảo mà não đắp nặn lên nháy mắt sụp đổ.
Đối phương mặc một cái áo khoác da đen, quần bó sát người, đế giày cao cả một thước.
Mặt mũi lại không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt được, một chữ thôi “xấu”.
Làn da ngăm đen phối hợp với son hồng Barbie, nhìn càng thêm đen. Hơn nữa miệng hơi nhếch lên, giống như một mụ phù thủy sắp ăn thịt trẻ con. Đánh phấn mắt quá lố khiến cho đôi mắt hí càng có vẻ nhỏ hơn.
Tưởng Du trong lòng phức tạp nhìn cảnh Nguyên Xuyên ôm Vân Tảo, chọt chọt Tịch Lâm nói: “Về không?”
“Về.”
Bọn họ còn chưa kịp xoay người đã nghe tiếng chuông điện thoại phóng đại từ trên người Vân Tảo phát ra.
“I miss you, I miss you everyday………”
Tưởng Du nuốt nuốt nước bọt, quay đầu nói với Tịch Lâm:
“Gu của Nguyên Xuyên thật sự rất độc đáo.”
Sắc mặt Tịch Lâm khó coi nói: “Lúc đầu Nguyên Xuyên còn khoe với tao là người rất đẹp, lúc đó tao rất vui vẻ, bây giờ thì cảm thấy khổ sở cực kỳ.”
“Ha ha ha.”
- --
Bên cạnh đài phun nước có một trung tâm mua sắm lớn, bên trong có tất cả mọi thứ như ăn uống, vui chơi.
Sau khi tách khỏi Tịch Lâm, Tưởng Du đi vào trung tâm mua sắm.
Hai tuần nữa anh phải tham gia cuộc thi, cho dù là hai ngàn tệ hay một suất vào trường đại học A, anh đều phải cố gắng hết sức.
Tài liệu mà thầy cung cấp anh đã lên mạng tra thử hoá ra đó chỉ mới là một phần. Những nội dung khác thì cần phải mua thêm sách, cho nên anh phải đến hiệu sách xem thử.
Trung tâm mua sắm mở cửa lúc 10 giờ, lúc Tưởng Du đến vẫn còn rất nhiều cửa hàng chưa mở cửa. Nhưng anh cũng không vội, đi loanh quanh bên ngoài đợi đến giờ.
“Ê, nhóc con.”
Đột nhiên một giọng nói quấy rầy sự yên tĩnh của Tưởng Du, bước chân anh hơi lui lại, bực bội nhìn vào trong ngõ.
Ba học sinh trung học tóc húi cua đẩy mạnh một học sinh gầy yếu lên vách tường, bức tường lồi lõm khiến thiếu niên phải ăn đau.
“Ê, không phải mày nói tuần này sẽ đưa tụi tao 500 sao? Bây giờ 200 tệ cũng không đủ cho anh em tụi tao chơi game!”
Một trong những tên tóc húi cua đứng ra, dáng vẻ hung ác nhìn thiếu niên gầy yếu. Gã càng nói càng giận, trực tiếp đấm đối phương một cú.
Cú đấm này giáng mạnh vào bụng thiếu niên, đau đến khiến cả người cậu cuộn lại, cơ thể từ từ trượt khỏi vách tường ngã trên đất.
“Ba mẹ của tôi đã phát hiện.”
“Phát hiện thì phát hiện đi, mày là đứa con duy nhất của bọn họ, tiền sớm hay muộn gì cũng là của mày, bây giờ lấy với sau này lấy có gì khác nhau!”
“Không được……khụ khụ.” Thiếu niên gầy yếu ho khan vài tiếng, bởi vì bụng đau mà mặt mày đều nhăn lại.
Ba tên tóc húi cua thấy thiếu niên chống cự, trực tiếp dùng chân đá vào người cậu.
Thiếu niên chỉ có thể cuộn người lại, lấy tay ôm chặt đầu.
Cậu rất sợ, sợ bị đánh chết ở đây.
Nhưng trong lòng cậu cũng hy vọng bọn họ có thể đánh chết cậu, như vậy sau này cậu sẽ không còn bị ức hϊếp, không cần lo sợ một giây sau sẽ gặp phải bọn họ, không cần lo sợ khi về đến nhà sẽ bắt gặp ánh mắt thất vọng của ba mẹ, không cần……
Đúng lúc này, một đôi giày vải lọt vào mắt thiếu niên.
“Aizzz, thật quá đáng mà.” Tưởng Du dựa vào tường, hai tay đút túi quần.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía anh, chàng trai đột nhiên xuất hiện.
Từ góc nhìn của thiếu niên, Tưởng Du bị ánh mặt trời ôm lấy, giống như là đang đến cứu vớt mình.
Cậu hơi vươn tay ra, giây tiếp theo lại rụt trở về.
——cậu không dám hy vọng xa vời.
“Mày là ai!” Tên húi cua cầm đầu quát lớn, giọng nói thô bạo.
“Tao?” Tưởng Du suy nghĩ một chút, cười như không cười nói: “Là một người tốt á.”
“Ha ha ha, người tốt? Mày tốt nhất đừng nhúng tay vào, nếu không tụi này sẽ không khách khí với mày.” Húi cua cầm đầu nói.
“Ồ? Không khách khí như thế nào vậy?” Tưởng Du nhìn thoáng qua thiếu niên trên mặt đất: “Giống như cậu ấy sao?”
“Đúng vậy! Cút đi.” Tên húi cua đứng phía sau anh em mình cười cợt, tiếng cười khiến thiếu niên trên mặt đất đau đớn.
Tưởng Du chú ý đến vẻ mặt của thiếu niên, nở một nụ cười, nhưng trong nụ cười không có sự ấm áp mà là sự lạnh lùng vô tận.
Thiếu niên giống như Tưởng Chu trước kia.
Khi Tưởng Du học cấp hai, chính là thời kỳ phản nghịch, chưa từng quan tâm đến em trai của mình.
Cho đến một ngày kia, anh chính mắt nhìn thấy em trai bị người ta ức hϊếp, ngã trên đất, hét một tiếng to anh hai.
Ngay lúc đó, anh không chút suy nghĩ, trực tiếp đem tất cả những người ức hϊếp em trai mình hạ gục.
Tuy rằng trên mặt anh không có chỗ nào tốt, nhưng anh cảm thấy đáng giá.
Tưởng Du đi từng bước tới gần, cho đến khi đứng trước mặt tên húi cua cầm đầu mới lạnh lùng nói: “Bây giờ mày xin lỗi tao sẽ không động đến mày.”
“Ha ha, thằng nhóc này điên…..”
Nói còn chưa xong, tóc húi cua bị một quyền đánh gục.
Tưởng Du xoay xoay cổ tay, cười nói: “Lâu rồi không có đánh nhau, thật có chút không quen.”
Khoé miệng tóc húi cua tràn ra chút máu tươi, gã hoảng sợ nhìn Tưởng Du.
Mấy gã húi cua còn lại sợ tới mức không dám nhúc nhích, bọn họ vừa mới tận mắt nhìn thấy lão đại bị đấm một quyền ngã gục xuống đất, căn bản không thể phản kháng.
“Xin lỗi đi, nếu không ba người tụ mày tao đều sẽ xử lý trong một phút.” Tưởng Du lạnh lùng nói, mắt quét qua chỗ ba người.
“Được, được, xin lỗi!” Ba tên tóc húi cua vội vàng nói.
“Không phải xin lỗi tao.”
Ba tên tóc húi cua đều đặn quay về phía thiếu niên: “Xin lỗi!”
Thiếu niên dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Du.
“Đứng lên nhận lời xin lỗi của bọn họ đi.” Tưởng Du mỉm cười nói.
Thiếu niên gật đầu, chống tay lên tường, toàn thân đau nhứt, dù là vết thương cũ hay vết thương mới, cậu hoàn toàn không còn cảm nhận được.
Giờ này khắc này cậu chỉ muốn đứng lên.
Cậu dựa vào bức tường, cúi đầu nhìn ba kẻ tống tiền đang quỳ trước mặt mình.
Tưởng Du đá đá tên húi cua cầm đầu: “Nói đi.”
“Chúng tôi…..chúng tôi sau này sẽ không dám ức hϊếp cậu nữa, xin cậu tha thứ cho chúng tôi.” Tên húi cua cầm đầu run run nói, mặt gã vẫn còn thấy đau.
“Đúng đúng, chúng tôi sẽ không dám…..nữa.” Húi cua phía sau xin lỗi.
Trong hốc mắt của thiếu niên đầy nước mắt, kiên quyết cắn chặt hàm: “Ừm.”
Mấy năm nay cậu nghĩ cũng không dám nghĩ đến cảnh tượng này.
“Hừ, nếu mấy người còn dám ức hϊếp cậu ấy, tôi sẽ đem đoạn video tống tiền này của mấy người giao cho cảnh sát.” Tưởng Du cười nhạo, ôm lấy cổ thiếu niên đi ra khỏi ngõ.
Thiếu niên hơi ngẩng đầu, nhìn Tưởng Du đang gần trong gang tấc.
Khắc sâu vào lòng dáng vẻ, nụ cười của anh.
Hai tay nắm chặt lấy góc áo, cảm giác nhịp tim đang không ngừng tăng nhanh. Hoá ra trong cổ họng không chỉ có mùi máu tươi mà còn có cả mùi ngọt.
Sau khi rời đi được một khoảng cách, Tưởng Du quan tâm nói: “Cậu không sao chứ?”
“Không, không sao.” Thiếu niên cúi đầu, sợ anh phát hiện ra suy nghĩ của mình.
“Vậy thì tốt rồi, tôi đi trước đây.”
Thiếu niên hơi ngừng lại, nhận thấy người sắp rời đi, vội vàng ngẩng đầu: “Xin hỏi anh tên là gì vậy?”
“Tưởng Du.”
Khoé miệng Tưởng Du lộ ra một nụ cười, vẫy vẫy tay với thiếu niên.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, miệng lặp đi lặp lại tên của anh.
“Tưởng Du, Tưởng Du……….”