Chương 2

Edit + Beta: Toả Toả

Sau khi tan học, Tưởng Du lê cơ thể mệt mỏi trở về nhà, cẩn thận đặt giày của Phó Thành xuống. Vốn dĩ anh đã đi qua lớp bên cạnh tìm người nhưng không thấy, các bạn học cùng lớp nói mỗi ngày Phó Thành đúng giờ tan học đều sẽ rời đi.

Nhìn lướt qua phòng khách đèn đuốc sáng trưng, anh đem chiếc giày trắng trong tay ném xuống đất, cởi chiếc tất đã nhuộm đen ra.

"Tưởng Chu."

"Dạ, anh hai, em ở đây." Tiếng của em trai từ trong bếp vọng ra.

Mở cửa phòng bếp ra, nhìn thấy em trai đang bưng một món ăn nóng hổi, Tưởng Du vội vàng đưa tay bưng lấy.

Nhìn con cá thu đao hơi cháy khét, Tưởng Du hỏi: "Tưởng Chu, em vẫn chưa ăn cơm tối sao?"

"Em ăn rồi, lúc nãy đi phơi quần áo thì thấy anh hai, nên muốn hâm nóng đồ ăn trước, anh trở về là có thể ăn liền." Tưởng Chu cười nói, mang khuôn mặt lấm lem ra đón anh.

Năm nay Tưởng Chu mới vừa vào lớp 6, thời gian tan học sớm hơn Tưởng Du. Về đến nhà liền bắt đầu nấu cơm và giặt quần áo nhưng không ảnh hưởng chút nào đến việc học tập, thành tích vẫn giữ vững trong top 5, mỗi lần mẹ đi họp phụ huynh bà đều nhận được lời khen từ giáo viên.

Tưởng Du ôn nhu nhìn em trai chỉ cao đến eo mình: "Cảm ơn em."

Tưởng Chu ngượng ngùng gãi gãi đầu, chạy vào phòng lấy bài tập ra, ngồi ở bên cạnh anh trai bắt đầu nghiêm túc làm bài.

Nhìn cậu càng ngày càng cúi thấp đầu, Tưởng Du gõ nhẹ vào đầu em trai: "Cúi thấp nữa là cận thị đấy."

"Em biết rồi."

Tưởng Du ăn một ngụm thức ăn, hỏi: "Mẹ đâu?"

Tưởng Chu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lông mày như hai con sâu róm nhăn chặt với nhau: "Đi bán đồ nướng rồi, nghe nói có người luôn chiếm lấy vị trí của mẹ, cho nên phải đi giành trước."

"Ừm."

Tưởng Du hai ba đũa đã ăn xong cơm, lau môi, nhanh chóng dọn dẹp bát đĩa. Năm phút sau, anh thay một bộ đồ thể thao, nói với Tưởng Chu: "Anh ra ngoài phụ mẹ bán đồ nướng."

"Anh hai, em đã làm xong bài tập rồi, có thể đi cùng anh được không?" Tưởng Chu mở to đôi mắt hỏi.

Tưởng Du sờ sờ đầu em trai, cười nói: "Em ở đây giữ nhà cho tốt, sau khi anh hai về sẽ mang cánh gà cho em."

Tưởng Chu còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh trai, ủ rũ trả lời: "Dạ......."

Tưởng Du dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống nhìn em trai, cười nói: "Đến lúc nghỉ hè em mỗi ngày đều phải đi giúp đỡ, cho nên em hiện tại nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Mỗi ngày luôn sao?" Tưởng Chu quét sạch vẻ mặt không vui.

"Tất nhiên rồi."

- ----

Quán thịt nướng ở phía sau khu ẩm thực, lúc đó cạnh tranh rất gay gắt, càng gần mặt tiền càng khó kinh doanh. Gian hàng nhỏ bảy mét vuông của họ có giá thuê hai ngàn tệ mỗi tháng.

May mắn tay nghề của mẹ anh rất tốt, cánh gà nướng có màu sắc và hương vị đều vô cùng ngon, khi thêm nước sốt lên, mùi thơm lan toả khắp nơi đã thu hút rất nhiều khách hàng, dần dần có cả khách quen.

Tay nghề của bà là được ba của anh trước khi qua đời tự mình chỉ dạy.

Mẹ thường xuyên nói ba đã để lại cho mẹ hai báu vật, một là hai đứa con trai, hai chính là kỹ thuật nướng đồ.

"Mẹ." Tưởng Du nhìn Uông Quế Nguyệt đầu đầy mồ hôi, vội vàng đi tới giúp đem cánh gà nướng cho khách đang ngồi trên ghế uống bia.

Uông Quế Nguyệt đã suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định kê hai chiếc bàn nhỏ trong quán để cho khách ngồi gọi món.

Tuy rằng rất nhiều khách hàng đều là đóng gói mang đi, nhưng vẫn có một vài khách quen ngồi trên ghế cùng mẹ nói chuyện phiếm.

Uông Quế Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu, cầm khăn mặt bên cạnh lau mồ hôi: "Con trai, sao con lại tới đây?"

"Đến giúp đỡ ạ." Tưởng Du thuần thục dọn dẹp bàn, tiếp đón khách hàng tiếp theo ngồi xuống.

Uông Quế Nguyệt hơi thở dài: "Mẹ có thể tự làm được."

"Cánh gà sắp cháy rồi." Tưởng Du mỉm cười.

Uông Quế Nguyệt vội vàng lật cánh gà, một lớp mật ong vàng phủ trên bề mặt, bọc toàn bộ cánh gà, mật ong từ từ thấm vào trong.

"Con trai, về nhà học bài đi."

Tưởng Du đưa đơn hàng của khách cho mẹ: "Mẹ đừng lo, con thông minh lắm."

Uông Quế Nguyệt biết điều này, hai đứa con trai đều hiếu thảo từ nhỏ, thành tích chưa bao giờ làm bà phải lo lắng. Đặc biệt là đứa con lớn, thành tích luôn đứng nhất nhì lớp, lần nào họp phụ huynh giáo viên cũng nhờ bà truyền thụ kinh nghiệm.

Trong lòng Uông Quế Nguyệt luôn cảm thấy rằng bà mắc nợ các con trai của mình.

Tưởng Du thuần thục khui bia, sau khi đưa cho khách hàng liền ghi ba chai bia vào danh sách.

Nhìn thấy khách hàng đang xem menu, vội vàng đi ra tiếp đón.

"Mực hôm nay rất tươi đấy ạ."

Khách hàng nhìn con mực trong chậu, gật gật đầu: "Bốn xiên mực, ba cái cánh gà, với một chai bia, đều đóng gói mang đi."

"Được ạ." Tưởng Du ghi nhớ rất nhanh, quay đầu lặp lại với mẹ một lần.

Anh lần lượt chọn ra những nguyên liệu mà khách cần và cho vào bát để tránh Uông Quế Nguyệt quên mất.

Thời điểm nhộn nhịp nhất là từ 8 giờ đến 10 giờ tối, đoàn khách nườm nượp kéo đến.

Có Tưởng Du giúp đỡ, Uông Quế Nguyệt chỉ cần đứng bên bếp nướng và nướng đồ.

Lượng khách giảm dần, chỉ còn lại những khách quen đang uống sung sức.

Uông Quế Nguyệt liếc nhìn cái giỏ trống không, cởi tạp dề, cầm đậu phộng rồi ngồi xuống ghế.

"Quế Nguyệt, con của cô ngoan thật." Khách quen cười nói.

Uông Quế Nguyệt nhìn thoáng qua Tưởng Du đang dọn dẹp bàn ghế, thở dài: "Càng ngoan tôi lại càng không nỡ......"

Lần nào bà cũng bảo Tưởng Du ở nhà học bài, dù sao năm sau anh cũng phải lên lớp 12 rồi. Nhưng nói không nghe, đêm nào cũng đến để giúp đỡ.

Có một lần bà đem con trai nhốt ở trong phòng, lại không ngờ Tưởng Du cư nhiên trèo cửa sổ chạy ra giúp đỡ.

Bà chỉ có thể từ bỏ việc từ chối.

Khách quen nhấp một ngụm bia lạnh nói: "Tôi nghe nói thành tích của nó tốt lắm hả."

Uông Quế Nguyệt kiêu ngạo mà ưỡn ngực: "Nó từ nhỏ đến lớn luôn đứng trong top 3, chưa bao giờ làm cho tôi lo lắng."

"Vậy cô nên hưởng phúc đi."

Uông Quế Nguyệt ném hạt đậu phộng cuối cùng trong tay vào miệng: "Ha ha, tôi không hy vọng xa vời là có thể hưởng phúc, chỉ cần nó có thể hạnh phúc là được rồi."

Bà vẫy vẫy tay với Tưởng Du: "Con trai lớn, nếu con không trở về Tưởng Chu sẽ khóc nhè đấy."

"Dạ -"

Khu ẩm thực sau 10 giờ sẽ không còn náo nhiệt như trước, còn lại đều là những người làm thêm đi dạo ở khu ẩm thực, tuỳ tiện mua một chút đồ ăn về nhà.

Tưởng Du đeo tai nghe, âm nhạc êm tai tách biệt anh với xung quanh.

Ở khúc quanh, anh không cẩn thận đυ.ng vào người phía trước, đối phương trực tiếp đập vào trong ngực anh, mùi hoa lan xông vào mũi, khác hoàn toàn với mùi vị của khu ẩm thực.

Thậm chí còn có chút quen thuộc, anh hơi cúi đầu, sau khi nhìn thấy đối phương, sợ đến mức đột nhiên lui lại, kinh ngạc nhìn đối phương.

"Phó Thành?"

Hắn thật sự có mặt ở khắp nơi......

Phó Thành khẽ nhíu mày, xoa xoa mắt bị đυ.ng đau, nghe thấy có người gọi tên mình liền ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

Chuyện xảy ra vào buổi trưa lại hiện lên trong đầu.

"Trùng hợp thật nhỉ?" Tưởng Du nhìn cái túi to trong tay của hắn, bên trong có dưa chuột cùng thịt nạc: "Cậu vẫn chưa ăn cơm sao?"

"Ừ." Phó Thành đáp lại.

"Có muốn ăn cánh gà nướng không?"

Phó Thành chú ý đến cánh gà trong tay anh, lắc đầu nói: "Không cần."

"A....được."

Tình cảnh rơi vào xấu hổ, Tưởng Du gãi gãi đầu, miệng không nói được lời nào.

Phó Thành liếc nhìn đối phương một cái, lướt qua Tưởng Du: "Tạm biệt."

Giây tiếp theo tay hắn bị kéo lại, Tưởng Du cuốn quýt nói: "Chờ một chút!"

Phó Thành quay đầu lại, mắt nhìn chằm chằm cái tay bị nắm.

"Ha ha, ngại quá." Tưởng Du nhanh chóng buông tay ra, trên mặt lộ ra ý cười: "Hôm nay....cảm ơn cậu."

Tưởng Du thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng anh cũng nói ra lời này.

Sắp nghẹn chết anh.

Hình ảnh Phó Thành bước lên bục chào cờ hết lần này đến lần khác xuất hiện trong não anh.

"Không cần." Ánh mắt Phó Thành phức tạp nói: "Dù sao đó cũng là do tôi gây ra."

Tưởng Du sững sờ tại chỗ: ".........."

Quả nhiên cậu ấy đã thấy hết.

Vẻ mặt của Phó Thành khôi phục lại, đôi tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy chiếc túi: "Nụ hôn đó, hy vọng cậu có thể quên được."

"Phụt hự ha ha ha ha." Tưởng Du bị những lời này chọc cho buồn cười, cười đến cả người đều cúi xuống.

Bỗng nhiên cảm thấy Phó Thành rất đáng yêu -

Tầm mắt Phó Thành thoáng rơi trên người Tưởng Du vài giây rồi chuyển đi chỗ khác.

Thật lâu sau, Tưởng Du hít sâu một hơi, ngưng cười.

Nhìn Phó Thành đang im lặng, anh thật ra đã từng hôn không ít nữ sinh, nhưng cũng không có phản ứng như nụ hôn của đối phương.

Anh muốn xác minh xem những gì xảy ra hôm nay có phải là sự thật hay không, hơn nữa có phải quy định phải là Phó Thành hôn mới có phản ứng hay không.

Tưởng Du giảo hoạt chớp mắt, bước về phía trước một bước, đem khoảng cách của hai người rút ngắn lại.

Phó Thành lại cau mày, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tưởng Du.

"Phó Thành-"

Giọng của Tưởng Du rất vui vẻ, tạo thành sự đối lập rõ ràng ở ngã tư đường vắng vẻ.

Anh bước lên một bước kề sát, lông mày của Phó Thành đã dính cùng một chỗ.

"Hôm nay là cậu có lỗi với tôi sao?" Tưởng Du nhướng mày nói.

"Cậu muốn gì?"

"Muốn gì cũng được sao?" Tưởng Du kinh hỉ nhìn về phía đối phương.

Phó Thành ngầm thừa nhận, trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm túc: "Chỉ cần không quá đáng."

"Được!" Tưởng Du bước từng bước đến chỗ Phó Thành, hai người chỉ còn cách nhau một cái nắm tay.

Thấy đối phương không né tránh, Tưởng Du thuận thế bắt lấy tay người ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cậu có thể hôn tôi một cái không?"

Phó Thành nhìn chăm chú Tưởng Du đột nhiên tới gần, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Dưới hàng mi dài hơi cong, che giấu đôi mắt nâu sáng long lanh, giống như lúc nào cũng mang theo ý cười, đôi môi đỏ mọng với độ dày vừa phải nở nụ cười mê người khiến hắn ngơ ra trong một lát, sau đó nhanh chóng hất tay đối phương ra, rồi loạng choạng lùi lại.

Giọng nói ẩn nhẫn vang lên: "Quá đáng!"

Nói xong liền quay đầu rời đi, còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Tưởng Du không chịu buông tha, đuổi theo phía sau đối phương: "Cậu không phải nói cái gì cũng được sao?"

Phó Thành: "........."

Tưởng Du chặn hắn lại, buồn bã nhìn chằm chằm Phó Thành: "Chẳng lẽ cậu không muốn nhận lỗi sao?"

"Tôi cũng có giúp cậu." Phó Thành lạnh lùng nói.

"Cậu vừa mới nói đó là do cậu gây nên, cho nên cậu phải chịu trách nhiệm." Tưởng Du nhanh miệng nói ra, vừa mới dứt lời anh liền cảm thấy giật mình.

"Chịu trách nhiệm?" Phó Thành không kiên nhẫn nhìn Tưởng Du, thấy bộ dáng mỉm cười của đối phương, tâm tình lại bực bội.

Khoé miệng Phó Thành hơi nhếch lên, cười nhạo nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Không chịu trách nhiệm cũng được, hôn tôi một cái." Tưởng Du kéo tay đối phương, muốn kéo người trở lại.

Nhưng Phó Thành căn bản không dừng lại, trực tiếp kéo anh về phía trước.

"Không được."

"Vậy để tôi hôn cậu nhé?"

"Cậu. Nghĩ. Cũng. Đừng. Nghĩ."

Tác giả có điều muốn nói:

Tưởng Du: Tôi mỗi giờ mỗi phút đều luôn suy nghĩ về nó.