Chương 2

Tinh đánh xe thể thao phi về nhà ngay trong buổi sáng. Lúc đi ngang phòng khách còn thấy lão cha đang ngồi đọc báo trên ghế.

"Đi đâu mà cả đêm không về vậy?" Ông nhíu mày hỏi.

"Đi chơi gái." Nói rồi đi thẳng lên cầu thang, phía sau có mấy tiếng chửi mắng gì đó, vào trong tai cậu chỉ còn là tạp âm.

Cửa phòng đóng vào, cũng hoàn hảo ngăn toàn bộ tiếng chửi mắng lại. Tinh thả mình xuống giường, lại chợt cảm thấy cơ thể dơ bẩn đến lạ. Cậu đứng dậy, thay quần áo, tắm rửa một lần nữa. Nhưng vẫn chẳng gột được xúc cảm ghê tởm trên thân.

Một tháng sau đó, cậu liên tục trầm mình trong những cuộc vui chơi, số lần người cha của cậu đi lôi đầu Tinh từ các quán bar, vũ trường về nhà càng ngày càng nhiều. Dần cũng không cho cậu ra ngoài nữa, nhốt bên trong phòng, như công chúa cấm cung.

"Mày dám ra ngoài, tao đánh gãy chân mày!" Người đàn ông tóc hoa râm gào khàn cổ hỏng vào bên trong phòng, đóng rầm cánh cửa lại.

Tinh nửa say nửa tỉnh, thân mình mềm oặt cả ra không phân được đâu là giường, đâu là đất, cứ thế ụp thẳng mặt xuống mặt thảm.

Đau bụng, đau đầu. Có cảm giác tủi hờn dâng lên trong cổ họng. Có cha có mẹ cũng như không. Thà rằng cứ vất vưởng đầu đường xó chợ, nay đây mai đó. Chết chỗ nào thì chết sẽ tốt hơn.

"Thằng chó đó..." Tinh lại làu bàu. Cậu vẫn còn hận thù đêm loạn tình đó. Sau hôm đó, Tinh trở lên hung tàn với bất kì tên đàn ông nào dám chạm vào cậu, cứ như con thú dữ chỉ chực chờ cắn người.

Tâm trí đi dần vào mơ hồ, chẳng phải lâng lâng, cũng chẳng phải bay bổng như chơi "hàng". Mà là cái dạng mất hết suy nghĩ, thả trôi mà cơ thể thì không ngừng kêu gọi linh hồn trở lại.

Có tiếng bíp bíp nối tiếp nhau, tiếng cãi vã, tiếng chửi rồi tiếng khóc, đan xen khiến người ta phải nhíu mày.

Tinh mơ màng mở mắt, ồ, bệnh viện. Đã bao lâu rồi cậu không vào bệnh viện nhỉ? Lần trước vào hình như là đợt đi đua xe, đâm đầu vào tường bao tí chết. Còn có đi cầm chai sành đánh nhau với người ta. Nhiều lắm. Người ta khi đột nhiên phát hiện mình giàu lên sẽ ham hố, ham thể hiện bản thân có bao nhiêu quyền lực.

Cha của Tinh ngồi ở ghế dài trong phòng bệnh, bên cạnh là mẹ của cậu, hai mắt đỏ hồng, không nhìn thẳng vào mắt người nằm trên giường bệnh.

"Mày mang thai." Lão cha trầm trầm mà nói.

"... Ông uống rượu à?" Tinh phì cười mà đáp.

"Mày!"

"Tôi xin ông." Mẹ cậu khóc toáng lên ôm lấy thân mình người đàn ông. "Con nó đã thế này rồi, ông còn đánh nó nữa."

"Nó đi ăn nằm với thằng nào, con nào rồi, giờ vác cái bụng bầu về. Đẹp mặt chưa?"

"Tôi ăn nằm với ai thì cũng là con đó mang bầu. Tôi mang bầu là bầu thế quái nào được? Ông sảng thì kêu bác sĩ khám bệnh đi."

Cha Tinh tức giận run run chỉ tay vào con trai, hơi thở gấp gáp khó khăn. Cũng may có một bà vợ bên cạnh đỡ lấy, ngồi xuống mà thở.

Một lúc sau, Tinh được bác sĩ đưa cho hình ảnh siêu âm, còn có giải thích.

Thế giới đã thay đổi từ mấy năm trước, gen con người đang dần trộn lẫn với gen của nhiều loài động vật để cải thiện sinh sản. Cũng cải thiện độ khoẻ mạnh, thích nghi với công cuộc chinh phục vũ trụ.

"Gen của nhà ngoại con là gen ốc sên." Mẹ Tinh thấp thỏm mà nói với con trai.

Bác sĩ cứ như sợ cậu không hiểu vấn đề thì liền giải thích. Ốc sên là động vật lưỡng tính, một cá thể có cả cơ quan sinh dục của đực và cái. Trong tự nhiên, hai con ốc sên sẽ giao chiến với nhau, con chiến thắng làm con đực, và con thua sẽ mang thai.

"Ông nói lại, tôi có gì cơ?" Tinh hỏi lại một lần nữa.

"Mang thai." Bác sĩ đáp lại rõ ràng.

"Ai mang thai?"

"Cậu."

"Y học giờ có loại u tên mang thai cơ à?"

Ba người còn lại trong phòng:...

Bác sĩ cầm lên ảnh siêu âm. "Thấy gì không? Thành hình rồi. Con của cậu đấy. Đang ở trong bụng cậu bơi bơi kia kìa. Không phải con nòng nọc đâu."

"Sao tự dưng ai lại đi ghép gen người với gen ốc sên chứ?" Thanh niên bạo phát.

"Ốc sên có tỉ lệ mang thai cao. Mỗi lần đẻ có thể mang được hơn một trăm trứng." Bác sĩ từ tốn đáp.

Lúc này, Tinh mới tin là mình đã mang thai thật. Căn phòng chìm vào yên tĩnh. Tất nhiên là suy nghĩ xem nên đẻ hay bỏ cái thai này.

Nghĩ cái quần, tất nhiên là bỏ. Tinh quyết định ngay. "Nạo thai đi."

"Không, để cái thai lại." Lão cha già phản đối.

"Đẻ ra ông nuôi chắc?" Cậu liếc qua, khinh khỉnh hỏi.

"Chứ mày có tiền mà nuôi được à?"

"Tôi không đẻ."

"... Tao biết mày tức giận với xấu hổ. Nhưng mày là con tao, đứa trong bụng cũng là cháu tao. Gia tài họ Lương không thể để đó cho mày tiêu tán được. Đứa bé trong bụng mày sẽ kế thừa." Nói rồi, ông Tinh ngẩng đầu nhìn con trai. "Cái thai sẽ giữ lại."

"Ông à..." Mẹ Tinh luống cuống nói. "Con nó là con trai, có lẽ hơi khó chấp nhận thôi. Ông giúp tôi đi mua một bát cháo, cho con nó ăn đã. Từ tối qua đến giờ, nó chưa ăn gì rồi..."

Căn phòng bớt đi một người, chỉ còn lại Tinh và mẹ. Người phụ nữ này quen thuộc, nhưng cậu lại mới chỉ cùng bà gọi mẹ gọi con được một năm hơn. Tình cảm mẫu tử gượng gạo khiến không khí ngộp thở.

"Tinh, con có thể nói với mẹ, cha đứa bé là ai không?" Người phụ nữ ngồi xuống ghế, có lẽ là khóc nhiều nên mắt bà vẫn còn sưng hồng.

"Con không biết." Thanh niên ăn mềm không ăn cứng, hạ tông giọng mà đáp.

"Con... chơi bên ngoài, mẹ không ngăn cản con. Nhưng mà giờ bụng cũng lớn rồi, nạo phá thai, rất thất đức. Cha mẹ tuổi lớn, bỏ qua rồi không biết có chờ được cháu kế hay không. Hay là..."

"Con bị người ta ***** ***." Tinh nhấc tay lên, chỉ vào bụng mình. "Một tháng trước, say rượu. Nhân viên khách sạn không khoá cửa phòng, có người vào được phòng. Sau đó..."

...*****************...

Lời tác giả: Trước đây, tui có đọc mấy bộ truyện kiểu cưỡng ép làm chuyện đó. Nếu xem với tâm thế coi cho vui, kiểu cưỡng ép tình thú thì không có nhiều để ý. Nhưng khi đọc một topic trên group, tôi biết được, việc cưỡиɠ ɧϊếp đang được bình thường hoá, thậm chí còn được phổ biến, được ủng hộ trong tâm trí con người.

Nguy hiểm hơn, việc quan hệ tìиɧ ɖu͙© cũng trở nên phổ biến trong giới trẻ, thậm chí là độ tuổi dưới mười lăm với lời bào chữa méo mó. Ừ, nước ngoài người ta làm đầy, có sao đâu? Mình phải cởi mở, tư tưởng thoáng như nước họ dần đi để hoà nhập.

Nghe mỉa mai quá nhỉ? Cuộc sống khi mang thai ngoài ý muốn không phải lúc nào cũng màu hồng đâu.