Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nghe nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp được một người con gái giống như Hàn Đình Đình. Rồi đến một ngày, tên tiểu cầm thú Tần Tống ấy cũng đã được gặp… … Trước giờ Tần Tống chưa từng gặp cô gái …
Xem Thêm

Hàn Đình Đình nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ mới… bốn giờ, có nhà ai giờ này đã ăn cơm tối không hả trời?

“Bữa trưa ở công ty ăn không ngon hả?” Cô hiền lành lên tiếng với vẻ thông cảm: “Anh đợi tôi một lát nhé, tôi bắt đầu xào rau đây, sẽ rất nhanh thôi, canh đã xong rồi. Tôi múc cho anh chén canh lót dạ trước nha!”

Cô thật thà hỏi, Tần Tống vùi mình trong chiếc sô-pha mềm mại thoải mái, ánh tà dương le lói dường như xuyên qua ô cửa sổ sáng bóng để vuốt ve gương mặt anh. Tần Tống bỗng cảm thấy có thứ gì đó rất kì lạ đang không ngừng lớn dần lên trong anh.

“Không cần!” Anh xị mặt cự tuyệt.

***

Tâm trạng lạ lùng chưa bao giờ có ấy đến tận lúc ăn cơm tối vẫn khiến trái tim anh ngứa ngáy mãi không thôi.

Hàn Đình Đình múc cho anh một bát canh gà hầm nấm Bắc Khẩu, đặt cạnh tay anh, nhưng Tần Tống hình như bị Đình Đình làm cho giật mình liền ngẩng đầu, sững người nhìn cô.

“Sao vậy?” Cô khẽ sờ lên mặt mình, có dính gì đâu nhỉ?

Tần Tống hít một hơi thật sâu, cố nhịn, dời ánh mắt đi hướng khác. Trong lúc bối rối, anh cầm đũa quơ loạn xạ bát canh: “Quá nhiều dầu mỡ! Tôi không muốn ăn!”

“Nhưng hôm qua anh nói canh rau quá thanh đạm mà?” Hàn Đình Đình hớp chút canh gà để nếm: “Không ngấy đâu, tôi hớt bỏ lớp mỡ phía trên rồi.”

Dám cãi? Tần Tống nhướng mày: “Cô nấu ăn dở ẹc!”

Hàn Đình Đình lúng túng cúi đầu: “Vậy… mai tôi sang nhà anh học làm vài món anh thích ăn nhé?”

Dám đem bố mẹ ra để uy hϊếp! Tần Tống đập đũa xuống bàn đến “cạch” một cái, trừng mắt với “bánh bao nhỏ quê mùa”.

Dáng vẻ lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ấy khiến “bánh bao nhỏ quê mùa” cảm thấy mình không còn chốn dung thân. Mùi canh gà hầm nấm Bắc Khẩu lan toả trong không khí, Hàn Đình Đình nghĩ đến bát canh sườn trưa nay bố mẹ mình cứ phải nhường tới nhường lui, trong lòng cô cảm thấy vô cùng chua xót. Cùng là phận làm con, so với Tần Tống, ngay cả cơm ăn áo mặc cho bố mẹ cô cũng không lo chu toàn được, còn làm khổ bố mẹ tuổi đã cao như vậy rồi mà vẫn phải chuyển nhà, phiêu bạt không nơi nương tựa giữa chốn thành thị phồn hoa xa lạ này.

***

“Này…” Tần Tống đần mặt ra, “bánh bao nhỏ quê mùa” bị anh trừng mắt đến nỗi khóc rồi! Anh dữ dằn như vậy ư?

“Cô khóc cái gì chứ…” Tần Tống nghiêm mặt với Hàn Đình Đình: “Tôi chúa ghét con gái khóc trước mặt mình!”

©STE.NT

Hàn Đình Đình dụi mắt, giọng vẫn nức nở: “Tôi… có hi vọng anh… thích tôi đâu.”

Tần Tống mắc nghẹn, khoé môi co giật mãi không dừng.

“Cô đừng khóc nữa!” Anh rút khăn giấy đưa cho Đình Đình: “Thật ra… cô nấu ăn rất ngon, vừa nãy là tôi đùa đấy thôi.”

“Chẳng buồn cười gì cả!” Hàn Đình Đình nghẹn ngào, khăn giấy trong chốc lát đã ướt đẫm, cô vươn tay định rút tờ khác thì Tần Tống đã vội vàng đứng bật dậy, ân cần đẩy hộp khăn giấy đến trước mặt cô.

“Hồi sáng cô ra ngoài có phải lại đi bộ nữa không?” Tần Tống nghĩ bụng, chỉ một câu chê thức ăn cô nấu khó nuốt không thể khiến cô khóc như vậy được, nha đầu này phải chăng còn ôm hận vụ hồi sáng anh đi làm mà không cho cô đi nhờ xe?

Hàn Đình Đình sững người, ngẩng đầu lên: “Đâu có, hồi sáng bố Tiểu Đào nhà bên cho tôi đi nhờ đến trạm xe buýt.”

Tần Tống lại lần nữa bị đả kích… Quả nhiên trước giờ cô chưa từng bị anh uy hϊếp. Bố Tiểu Đào là ai? Sao trước nay anh không hề biết là cạnh nhà có người ở chứ?

Hàn Đình Đình thấy sắc mặt Tần Tống không tốt, tưởng anh áy náy liền vội bồi thêm một câu: “Tôi thật sự không phải khóc vì anh đâu!”

Ầm ầm… Tần Tống đỡ lấy lòng tự tôn đang không ngừng bị đạp đổ của mình, quay mặt đi chỗ khác.

***

Khi biết rõ lý do “bánh bao nhỏ quê mùa” khóc, Tần Tống cảm thấy rất nực cười.

“Cô đưa tiền cho dì chẳng phải là được rồi đó sao? Tôi đưa tiền chi tiêu trong nhà cho cô rồi mà.” Đối với anh, những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không thành vấn đề, huống hồ lại còn là chuyện nhỏ như vậy nữa.

“Đó là tiền của anh mà.” Hàn Đình Đình khóc đến nỗi mũi đỏ ửng lên: “Tôi biết anh rất khá giả, cũng rất hào phóng, nhưng Tần Tống à, tôi với anh có phải là kết hôn thật đâu, anh không có trách nhiệm gì với bố mẹ tôi cả, thế nên không thể để anh chi tiền được.”

“Thế cô có tiền sao?” Tần Tống khinh thường liếc nhìn vẻ khẳng khái của “bánh bao nhỏ quê mùa”.

“Không có.” Hàn Đình Đình lắc lắc đầu vẻ tuyệt vọng. Cô thật sự không có tiền. Lúc chuẩn bị kết hôn, Trương Phác Ngọc chưa bàn bạc với cô đã thay cô xin nghỉ việc tại trường mầm non. Hiệu trưởng lúc đó cũng rất khách khí quyết toán tiền lương ba tháng cho cô, cô đều đưa cả cho mẹ để chuẩn bị hôn lễ.

***

Dáng điệu ủ dột tuyệt vọng của Đình Đình đã khiến cho trái tim ấu trĩ của Tần Tống vui vẻ hẳn lên.

“Được rồi.” Anh nhanh chóng đả thông tư tưởng cho cô: “Đừng khóc nữa, tôi nghĩ cách giúp cô. Cho cô mượn tiền nhé? Hay kiếm việc làm cho cô?”

Hàn Đình Đình nhìn Tần Tống với vẻ đáng thương: “Tôi có thể ra ngoài làm việc ư?” Nhà anh chắc không thích con dâu xuất đầu lộ diện ở bên ngoài đâu nhỉ?

Tần Tống ngửa cằm, kiêu ngạo nói: “Cứ giao cho tôi!”

Ánh mắt Hàn Đình Đình thoáng chốc đã hiện rõ vẻ sùng bái.

Thế là lần đầu tiên kể từ sau khi kết hôn, Tần Tống mới có cảm giác được nở mày nở mặt.

***

Làm người tốt, làm việc tốt quen rồi dần dần sẽ bị nghiện. Khi bạn giúp đỡ một ai đó, tận mắt chứng kiến người ấy vì sự giúp đỡ của bạn mà hạnh phúc rồi cảm kích, bạn sẽ cảm thấy sục sôi nhiệt huyết, sẽ muốn lại được giúp người ta nữa! Đây là thứ cảm giác muốn được người khác cần mình, được khẳng định, được ngưỡng mộ nguyên thuỷ nhất trong sâu thẳm nội tâm con người. Đối với người bụng dạ đơn thuần như Tần Tống, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Tống phá lệ không kiếm chuyện với Hàn Đình Đình, thậm chí lúc ra khỏi nhà còn chủ động mời cô đi chung xe, tiễn cô đến trạm xe buýt. Khi xuống xe, “bánh bao nhỏ quê mùa” cười tít mắt vẫy tay chào tạm biệt, anh còn giơ giơ tay dáng vẻ rất đàn ông.

Suốt ngày hôm đó, mọi người từ trên xuống dưới trong Lương Thị đều cảm nhận rõ rệt tâm trạng Tần tổng vô cùng tốt, ai chào anh, anh cũng đều gật đầu cười tít mắt.

Nhị thiếu Dung Nham lim dim đôi mắt phong lưu đa tình, sờ cằm phát biểu cảm nghĩ đối với chuyện này: “Ăn thịt quả nhiên có thể giúp cho thân thể và tinh thần vui vẻ sảng khoái!”

***

Lúc Hàn Đình Đình chuẩn bị từ nhà mẹ về thì nhận được điện thoại của Tần Tống: “Giờ cô đang ở nhà bố mẹ mình đấy à?”

“Ừm. Tôi về chuẩn bị cơm cho anh ngay đây.” Cô nói nhỏ dịu dàng đáp.

Đầu dây bên kia Tần Tống bất giác cong khóe môi: “Không cần đâu, tôi qua đấy ăn rồi tiện thể đưa cô về luôn.”

Điện thoại vừa ngắt, mẹ Đình đã ló đầu vào hỏi: “Là Tần Tống à?” Hàn Đình Đình đờ đẫn gật đầu: “Mẹ, anh ấy muốn qua đây dùng bữa.”

Biểu cảm của mẹ Đình liền giống hệt cô con gái.

Tiếp đó, mẹ Đình cần cù chăm chỉ lau chùi toàn bộ nhà cửa một lượt. Bố Đình đáng thương chân cẳng đi đứng bất tiện đang ở nhà dưỡng thương cũng bị bà xã đại nhân khua khoắng chổi và giẻ lau, còn chưa kịp phân bua đã lập tức bị đuổi ra ngoài, lang thang hàng giờ đồng hồ dưới gốc cây đại thụ trong sân nhà.

Lúc xe Tần Tống dừng trong sân thì trên nhà họ Hàn đã sạch như li như lau, mùi thức ăn thơm ngào ngạt.

***

“Sao con chỉ mua có từng này thức ăn thôi vậy?” Mẹ Đình vừa đảo thịt gà xắt hột lựu vừa nhỏ giọng càm ràm không ngớt: “Mau đi xem xem bố con đã thay quần áo xong chưa! Đem đồ lót ông ấy thay ra giấu vào máy giặt ấy! Ôi chao, Đình Bảo à! Con mau đi rửa mặt đi, nhìn mặt con đầy mồ hôi với dầu mỡ kìa!”

Thêm Bình Luận