“Bố Dịch Phong và ta là chiến hữu, xét theo vai vế thì con phải gọi Dịch Phong là “chú” đấy!” Trương tư lệnh không biết nội tình, còn có ý muốn thắt chặt mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Trần Dịch Phong làm như vô tình liếc Tần Tống một cái, thái độ thể hiện sự cao ngạo của bậc bề trên.
Ực… Tần Tống cố nuốt ngụm máu tươi đã dâng đến cổ họng xuống. Lý Vi Nhiên ngồi cạnh anh đang cúi đầu giả vờ và cơm đã cười đến mức hai bả vai rung lên khe khẽ.
Có biết thế nào gọi là thảm kịch nhân gian không?
Thảm kịch nhân gian chính là phải chứng kiến cảnh tình địch và vợ của bạn vai kề vai quang minh chính đại ngồi bên nhau, bạn đã không thể nhảy tới cào cấu vào mặt người ta thì chớ, lại còn phải gọi người ta một tiếng “chú”…
Bố Trần Dịch Phong và Trương tư lệnh năm xưa cùng vào sinh ra tử, sau đó bố của Trần Dịch Phong bị thương không thể tiếp tục phục vụ trong quân đội, ông xin chuyển công tác, đầu quân cho đại đội cảnh sát hình sự ở thành phố G, bố Đình Đình là do một tay ông dẫn dắt.
Trần Dịch Phong đến đây lần này đã tạo ra một tiếng vang không hề nhỏ. Trương tư lệnh biết tin liền sai người tra cứu hồ sơ mới phát hiện ra mối quan hệ này, nên có dụng ý muốn chiêu dụ anh ta. Lần này mời Trần Dịch Phong đến nhà đón Giáng sinh, chính là có ý muốn kéo dây bắc cầu cho Tần Tống và anh ta, hy vọng có thể biến thù thành bạn.
Nhưng không hiểu tại sao mà cháu ngoại bảo bối của ông mặt mày cứ thờ ơ vô cảm, đừng nói tới chuyện làm quen bắt thân mà anh thậm chí còn chẳng thèm mảy may để ý gì đến Trần Dịch Phong.
Mặt Tần Tống nặng trình trịch, Hàn Đình Đình chốc chốc lại lén liếc về phía anh, cứ thấp thỏm sợ sệt không yên. Trần Dịch Phong làm như chẳng có chuyện gì, nói chuyện với Đình Đình vẫn một mực ôn tồn, dịu dàng.
“Anh với Tần Tống đang làm ăn hả?” Vừa nãy Đình Đình có nghe ngóng được vài chuyện từ Tần Tang.
“Không.” Trần Dịch Phong cười nhạt: “Tôi với cậu ta đang đối đầu.”
Hàn Đình Đình kinh ngạc. Mỗi khi cô ngạc nhiên thì đôi mắt mở lớn, bộ dạng vẫn giống y hệt như trong ký ức của anh, Dịch Phong khẽ mỉm cười, gọi: “Đình Bảo!” Anh vẫn giống như trước đây, thấp giọng dịu dàng kêu nhũ danh của cô: “Nếu tôi và Tần Tống đối đầu, liệu em có ghét tôi không? Sau này lại càng không muốn nghe điện thoại của tôi nhỉ?”
Đình Đình do dự, trên mặt cô viết rõ hai chữ “vương vấn”.
Một cô gái bé nhỏ nhút nhát từng chỉ cười bẽn lẽn với một mình anh… Trong lòng Trần Dịch Phong nhói đau, nhưng sắc mặt anh chẳng hề thay đổi: “Tôi đùa thôi.” Anh bình thản nói.
“Em không hy vọng hai người đối đầu hay đấu đá gì với nhau cả…” Hàn Đình Đình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Chuyện kinh doanh em không hiểu, nhưng nếu thật sự phải như thế… Không còn cách nào khác sao? Em sẽ không vì hai người đối đầu nhau mà ghét anh, nhưng em sẽ thấy không vui.”
“Nha đầu này!” Trần Dịch Phong bị mấy lời này của cô chọc cười: “Dù gì thì tôi cũng từng cưng chiều cô bao nhiêu năm qua, gả cho người ta rồi thì quên sạch sành sanh luôn sao? Bây giờ trong lòng chỉ toàn là Tần Tống nhà cô thôi chứ gì?”
“Làm gì có!” Cô cười cười, rất thành thật: “Nhưng phần lớn là như thế!” Bây giờ cô đã hoàn toàn thấu hiểu, trong lòng Dịch Phong trước đây chỉ ngập tràn hình bóng của một người, chẳng thể dung nạp thêm bất kỳ tình cảm dù trong sáng hay mờ ám nào khác nữa.
Tình yêu chân thật sẽ làm cho con người ta cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc.
“Nha đầu này từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng khờ khạo, ít nói. Trước đây thật tình tôi rất lo cho em… Bây giờ thì tốt rồi, coi như cũng lấy được đúng người!” Anh ngừng lại một lát, sau đó không thể kiềm chế được, giơ tay ôm lấy Đình Đình, vuốt ve tóc cô: “Đình Bảo, chỉ cần em vui vẻ là được rồi!”
Anh thu tay về, không nói gì nữa, chỉ mỉm cười. Hàn Đình Đình trước giờ chưa từng hiểu được biểu cảm cũng như tâm sự của Trần Dịch Phong. Lần này cũng không ngoại lệ, cô chỉ cảm thấy dường như anh đang dứt khoát từ bỏ điều gì đó. Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác thoáng qua, cô không thật sự cảm nhận được rõ ràng.
Hàn Đình Đình và Trần Dịch Phong ngồi nói chuyện trên ghế sô-pha, Tần Tống đứng đằng sau cách khoảng hai mét, tay cầm cốc nước táo, nhưng không nuốt nổi ngụm nào.
Nhìn cô cười vui vẻ chưa kìa!… Người nào đó mặt mày âm u như bầu trời ngày mưa bão, tay anh bóp chặt cốc nước đến mức nổi hết cả gân lên, mím môi bước tới.
Hàn Đình Đình thấy ghế sô-pha cạnh mình bỗng lún xuống, quay đầu liền nhìn thấy Tần Tống, cô mỉm cười với anh.
Tần Tống chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ ngồi sát sàn sạt bên cô, sô-pha dài rộng thế kia mà anh lại cứ dính lấy cô. Chỉ cần Đình Đình khẽ động, Tần Tống sẽ lập tức theo sát, mặt anh dài như cái bơm, bàn tay nóng rẫy cứ chốc chốc lại đυ.ng vào chỗ này, chạm vào chỗ kia của Đình Đình.
Hàn Đình Đình vờ như không có chuyện gì, thỉnh thoảng lại khẽ cựa quậy. Trần Dịch Phong quá hiểu Đình Đình, anh lập tức xác nhận cô đang mất tự nhiên, liếc thấy móng vuốt của Tần Tống đang vắt lên vai cô, anh cúi đầu khẽ cười rồi nhanh chóng đứng dậy bỏ đi.
Dịch Phong vừa đi khỏi, Tần Tống lập tức thu tay về, trên mặt anh hiện lên một dòng chữ: “Anh đang không vui, em mau dỗ dành anh đi!”
“Em lại muốn đi đâu đó?” Thấy Hàn Đình Đình không những chẳng thèm đếm xỉa đến mình mà còn định đứng lên bỏ di, Tần Tống tức giận kéo cô lại, Đình Đình lảo đảo ngã ngồi lên đầu gối của anh. Cơ hội đến, Tần Tống vội vàng vòng tay khóa chặt cô lại.
“Á…” Hàn Đình Đình vội đẩy Tần Tống ra: “Đừng vậy mà, ở đây bao nhiêu là người…”
“Mọi người ở đây đều biết em là vợ anh!” Vòng tay Tần Tống càng siết chặt.
“Nhưng em muốn đi lấy nước uống.” Tần Tống luôn là tâm điểm của mọi ánh mắt, đôi vợ chồng trẻ lúc này đang ngọt ngào thân mật như ở chốn không người, cả nhà đều nhìn sang cười cười. Hàn Đình Đình cảm thấy trước mặt người lớn mà thân mật thế này thì không phải phép nên cuống cuồng tìm cớ để chuồn.
Tần Tống chẳng thèm để ý, đưa cốc nước táo của anh cho Đình Đình: “Đây!”
“Anh uống rồi mà…”
“Em có uống không?” Tần Tống xấu xa nhéo vào eo Đình Đình, thấp giọng khẽ quát bên tai cô.
Hàn Đình Đình chậm chạp nhận lấy nhấp một ngụm nhỏ, bỗng lực nhéo ở eo đột nhiên tăng mạnh, cô lập tức uống “ực” một ngụm hết luôn nửa cốc.
Trong lòng Tần Tống đang thầm nở hoa. Không biết Trần Dịch Phong đã quay lại từ bao giờ, từ đằng sau ghế sô-pha vươn tay về phía “bánh bao nhỏ quê mùa” nhà anh lúc này còn đang chăm chú uống nước táo: “Đình Đình, điện thoại của Tiểu Đổng, nó muốn nói với em vài câu.”
Hàn Đình Đình vội vàng đặt cốc nước xuống rồi nhận lấy điện thoại, sau đó không chút kiêng dè gì, táo tợn chui ra khỏi vòng tay của Tần Tống, chạy tới chỗ yên tĩnh để nói chuyện.
Chỉ là hành động đưa điện thoại hết sức đơn giản, động tác của Trần Dịch Phong cực kỳ thong dong, không nhanh cũng chẳng chậm, đủ để Tần Tống nhìn thấy rõ ràng cái hình nền long lanh trên đó: Trần Dịch Phong ôm một bé gái xinh xắn tầm bảy – tám tuổi, bên cạnh hai bố con là một cô ngốc cười tít cả mắt đang nghiêng đầu vào bé gái, gương mặt bánh bao trắng hồng dường như sắp lên men, ba người họ cứ như một gia đình hạnh phúc vậy, muốn bao nhiêu mỹ mãn thì có bấy nhiêu mỹ mãn… Tần Tống ngồi chỏng chơ một mình trên ghế sô – pha, dòng chữ trên mặt anh bây giờ đã đổi thành: “Tôi muốn ăn thịt người!”
Nghe điện thoại xong, Hàn Đình Đình quay lại tìm Tần Tống khắp nơi mà vẫn chẳng thấy đâu, hỏi thì mọi người bảo là mới thấy anh đi lên tầng, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Đình Đình vội vã chạy lên tầng, nhưng Tần Tống không chịu mở cửa cho cô. Đình Đình gõ cửa suốt năm phút mà Tần vẫn không chịu mở, trong lòng cô cảm thấy không vui: “Vậy em đi đây!”
Nói xong Đình Đình liền quay người đi thật, nhưng côvừa mới quay người thì cánh cửa đã bật ra, Tần Tống hết sức giận dữ đùng đùng nhào ra, nhanh chóng thò tay kéo cô vào phòng.