Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nghe nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp được một người con gái giống như Hàn Đình Đình. Rồi đến một ngày, tên tiểu cầm thú Tần Tống ấy cũng đã được gặp… … Trước giờ Tần Tống chưa từng gặp cô gái …
Xem Thêm

Hàn Đình Đinh hớn ha hớn hở tiếp tục lay Tần Tống: “Tuyết tơi rồi! Anh mau dậy xem đi!”

Tần Tống thở dài, nặng nề chống mi mắt nặng trĩu lên, nhìn cô đầy vẻ bất lực: “Ở đây năm nào cũng có tuyết cả.”

Hàn Đình Đình từ phương Nam đến, số lần được thấy tuyết có thể đếm trên đầu ngón tay, vì vậy không hiểu được cảm giác nhìn mãi đến phát ngán của anh: “Vậy anh ngủ tiếp đi, em ra ngoài chơi một mình!” Cô không chờ được nữa, định chạy thẳng ra ngoài.

“Này!” Tần Tống vội vàng giữ “bánh bao nhỏ quê mùa” lại, kéo cô cuộn tròn trong chăn. Anh nằm ôm Đình Đình từ phía sau, vùi mặt vào hõm vai cô hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nhắm mắt, dằn vặt một hồi mới thở hắt ra: “Đợi anh mười phút!”

Tần Tống khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ cuối tuần, nhưng rốt cuộc cũng chẳng ngủ nướng được. Tuyết phủ đầy mặt đất, tinh thần đang đóng băng của Tần Tống phấn chấn hẳn lên, anh dắt “bánh bao nhỏ quê mùa” chưa từng thấy thế giới rộng lớn đi chơi đắp người tuyết.

Sở trường của Tần Lục thiếu anh từ nhỏ tới giờ chính là chơi, người tuyết do anh tạo ra cực kỳ sống động, từng người từng người tay nắm tay xếp thành hàng vô cùng đáng yêu trong sân của khu nhà, đám trẻ con đang chơi đùa gần đó liền bị thu hút.

Lũ nhóc đa số đều học ở nhà trẻ trong khu nhà, bé nào cũng yêu quý cô Hàn dịu dàng, vừa phát hiện ra cô giáo đang ở đây lập tức kéo đến vây quanh cô, ríu ra ríu rít mãi không thôi. Tần Tống bị đẩy ra rất xa, ngay đến ngón tay của vợ mình cũng chẳng được chạm vào, anh cáu tiết đứng một bên nghiến răng.

“Khụ khụ khụ!” Lục thiếu gia thông minh đảo mắt một vòng, nghĩ ngay ra đối sách, cười tít mắt đề nghị: “Các bạn nhỏ, chúng ta cùng chơi ném tuyết có được không?”

Phân tán sự chú ý của kẻ địch, giành lại bà xã rồi cao chạy xa bay… Ừ!

Bọn trẻ đồng thanh: “Được ạ!” sau đó lại đồng loạt xoay người chạy về phía Đình Đình: “Cô Hàn, con muốn cùng phe với cô!”

“Con cũng muốn cùng phe với cô Hàn!”

“Cả con nữa, cả con nữa!”

“Con cũng thế…”

Kết quả là… Ngoài Tần Tống ta, tất cả những người còn lại đều cùng một phe. Trong “màn bom tuyết” xối xả, Tần Lục thiếu phong độ đầy mình của chúng ta co đầu rụt cổ, trốn lên trốn xuống khắp nơi mà vẫn bị ném cho không còn đường lui…

Cuối cùng, nhân lúc lũ trẻ mải chơi không để ý, Tần Tống cõng bà xã mà mình khó khăn lắm mới cướp lại được co giò chạy thẳng một mạch. Hàn Đình Đình ngồi trên lưng anh bị lắc hết bên này qua bên khác, cứ cười khùng khục mãi, ngốc nghếch chết đi được!

Cõng đến bãi đậu xe, Tần Tống mới thả Đình Đình xuống, hai tay anh giữ chặt gương mặt của “bánh bao nhỏ quê mùa”, chẳng nói chẳng rằng cúi đầu cắn cô một cái.

“Á…” Môi Đình Đình đau nhói, cô liền vùng vẫy theo bảo năng.

Tần Tống xoay người, đẩy cô về phía sau, cho đến khi đâm cái rầm vào cửa xe. Lưng Đình Đình bị va chạm mạnh, ngực cô bị ép sát vào vòm ngực rắn chắc của anh, thú tính của anh lại càng bộc phát, càng ra sức mυ"ŧ mạnh môi của cô. Không có kỹ xảo gì đáng kể, chỉ gấp gáp như muốn nuốt luôn cô vào bụng, Tần Tống nhắm chặt mắt ôm lấy Đình Đình, hôn đến khi đất trời đảo điên. Tiếng thở hổn hển đứt quãng hòa lẫn với hương kem đánh răng cay cay thanh mát khiến người ta có cảm giác vừa nóng bỏng lại vừa mát lạnh, toàn thân tê rần…

Đợi đến khi gặm nhấm đã đời rồi, cuối cùng Tần Tống cũng tiếc nuối buông cô ra, chân Hàn Đình Đình đã mềm nhũn đến mức đứng không vững, lưng cô tựa vào cửa xe trượt dần xuống. Tần Tông siết vòng tay ôm chặt lấy Đình Đình, đột nhiên có cảm giác như mới đạt được thành tựu, vừa cười thỏa mãn vừa không ngừng dụi đầu vào má cô.

Anh hôn được rồi! Thật sự hôn được rồi!

“Bà xã!” Anh cắn nhẹ vành tai cô, hơi thở nóng bỏng: “Sau này chúng mình có con, liệu em có thích nó hơn anh rồi hắt hủi ông xã này không?” Vừa nãy thấy cô mỉm cười dịu dàng với lũ trẻ, trong đầu anh bỗng vụt qua ý niệm này, trong lòng cũng dậy lên một cảm giác đố kị mạnh mẽ. Anh chỉ muốn nhanh chóng giành lại cô, tìm một nơi không người để “ngấu nghiến” một trận đã đời.

Hàn Đình Đình do dự… Chắc vậy nhỉ? Cô thật sự rất thích trẻ con, thơm tho, mềm mại, đáng yêu biết bao! Con của hai người tốt nhất là nên giống anh, xinh xắn đáng yêu, đôi mắt đen thẫm tròn xoe, khi cười có thể thắp sáng cả thế giới, khi không vui thì xị mặt ra đòi mọi người phải dỗ dành… Hàn Đình Đình ngậm bờ môi đã bị anh cắn tơi bời, đấu tranh trong tưởng tượng khiến cô hạnh phúc không nói nên lời…

Thấy Đình Đình không đáp, Tần Tống lại cúi xuống hôn cô, anh hôn khắp mặt cô không chừa chỗ nào. Đình Đình né kiểu gì cũng không tránh được đôi môi của anh, cô bị bức tới mức đỏ mặt tía tai, phải nhẹ nhàng đáp: “Sẽ không mà.”

Vì câu nói “sẽ không mà” ngọt ngào này mà Tần Tống vui vẻ đến mức như đang bay trên mây. Mặc dù không lâu sau đó, chính bản thân anh đã cay đắng thừa nhận câu nói này chỉ là một lời nói dối trắng trợn, nhưng vào lúc này đây, Tần Tống chỉ cảm thấy rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Không biết làm thế nào để diễn tả hết được sự kích động trong lòng mình, anh ta sức ôm Đình Đình thật chặt, như hận không thể nhập luôn cả người cô vào cơ thể mình. Anh nhắm mắt, khóe miệng cong lên sung sướиɠ không làm sao khép lại được.

***

Sau đó, cái người hạnh phúc nhất thế gian ấy đưa bà xã yêu quý của mình về nhà tổ họ Trương cùng đón Giáng sinh.

Hai người đến đúng lúc chuẩn bị ăn cơm trưa. Tần Tống chưa ăn sáng, lại đùa nghịch nguyên một buổi sáng nên cực kỳ đói bụng, anh dắt tay Hàn Đình Đình nhảy đến bên bàn ăn, ngồi xuống cạnh ông ngoại, rồi cầm tăm xiên mấy miếng thịt bò bỏ vào miệng.

“Đã kết hôn rồi mà vẫn còn nhí nhố!” Trương tư lệnh ngậm tẩu thuốc, bất mãn trừng mắt với Tần Tống, nhưng vẫn quay sang phân phó cho người lính cần vụ bên cạnh: “Bưng cho nó bát canh trước đi!”

Canh vừa được mang lên, Tần Tống liền ân cần đẩy tới trước mặt Hàn Đình Đình. Cô vốn luôn sợ những buổi họp mặt kiểu này, giờ lại bị Tần Tống kéo đến bên bàn ăn nên nhấp nhổm không yên. Mọi người còn chưa có ai ngồi xuống, cô sao dám húp canh cơ chứ?

Tần Tống cười tít mắt: “Anh đút cho nhé?”

Mặt Đình Đình đỏ bừng, cô liền đẩy Tần Tống ra, đứng dậy.

Đúng lúc này Tư lệnh phu nhân bước đến, khẽ đẩy đầu đứa cháu ngoại bảo bối: “Có khách đến mà con không sang chào hỏi một tiếng, vừa vào nhà đã ầm ĩ, còn ra thể thống gì nữa hả?” Bà vừa nắm tay cháu dâu vừa nói: “Nào! Đình Đình, con đến ngồi với ta, để nó muốn làm gì thì làm, chúng ta mặc kệ nó đi!”

Tư lệnh phu nhân kéo Hàn Đình Đình dậy, tiến về phía bên phải của Trương tư lệnh. Lúc này thức ăn đã được bày trên bàn gần hết, mọi người lần lượt ngồi xuống, Trương tư lệnh vẫy tay với một người đứng cách đó không xa: “Dịch Phong, đến ngồi cạnh ta!”

Trần Dịch Phong xuyên qua đám người bước tới.

Hôm nay anh ăn mặc đơn giản thoải mái, áo sơ mi chui đầu màu đen càng làm nổi bật dáng người của anh. Tư lệnh phu nhân lịch sự kéo Dịch Phong vào vị trí bên tay phải Trương tư lệnh, nhường chỗ của mình cho anh, còn bà sang ngồi cạnh Tần Tống.

Thế là Hàn Đình Đình và Trần Dịch Phong vai kề vai ngồi cạnh nhau, còn Tần Tống ngồi phía đối diện chỉ biết nghệt mặt ra nhìn.

Lúc ngồi xuống, Trần Dịch Phong rất tự nhiên giơ tay xoa đầu Hàn Đình Đình “Hi!”

Trần Dịch Phong vừa cười vừa giải thích với Trương tư lệnh: “Thật trùng hợp, đây chính là cô em gái hàng xóm mà trước nay cháu luôn yêu quý!”

Trương tư lệnh chợt nhớ ra: “À… Đúng rồi! Con trai lão Hàn sau khi chuyển việc thì đến chỗ bố cậu.”

Trần Dịch Phong mỉm cười, gật đầu: “Chúng cháu cùng ở một khu nhà, sát vách nhau.”

Tần Tống vùi mặt vào bát nhai miếng gân bò rau ráu.

“Tiểu Lục!” Trương tư lệnh cười gọi Tần Tống: “Vậy con và Dịch Phong đã thân lại càng thêm thân rồi!”

Tần Tống bày ra bộ dáng dửng dưng như chẳng hề liên quan, vừa gắp thức ăn vừa hờ hững “Vâng” một tiếng.

Thêm Bình Luận