Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nghe nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp được một người con gái giống như Hàn Đình Đình. Rồi đến một ngày, tên tiểu cầm thú Tần Tống ấy cũng đã được gặp… … Trước giờ Tần Tống chưa từng gặp cô gái …
Xem Thêm

Tần Tống sải bước dài đi về phía Đình Đình. Nghe thấy tiếng động, cô liền quay đầu lại, thấy Tần Tống đến thì hai mắt ngập nước, nhào vào lòng anh. Tần Tống nhanh nhẹn dang rộng vòng tay, hai người ôm nhau thắm thiết.

Tần Tống ôm Hàn Đình Đình thật chặt, khi cảm nhận được cô đang ở trong lòng mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mặt cô bị anh xoay trái xoay phải để kiểm tra: “Em bị thương ở đâu?”

Hàn Đình Đình ấm ức chỉ gò má trái: “Anh xem nè…”

Trên mặt Đình Đình có ba – bốn vết thương, ngắn có mà dài cũng có, đều là vì bị mảnh thủy tinh cứa vào. Cũng may vỏ chai bia khá dày nên mảnh thủy tinh cũng không sắc lẹm như dao, chỉ vì da mặt cô mỏng nên mới chảy nhiều máu như thế, chứ thực ra vết thương cũng không sâu lắm, cầm máu bôi thuốc xong là se lại ngay. Một nửa khuôn mặt cô chỗ thì vàng chỗ thì đỏ, đã vậy cô còn khóc đến sưng cả mắt, thực tình… Tần Tống không nhịn được, bật cười…

Hàn Đình Đình thấy anh cười nhạo mình, bộ dạng càng suy sụp: “Có phải là khó coi lắm không?”

Tần Tống ngần ngừ hồi lâu mới hàm hồ “Ừm” một tiếng: “Còn may… Cũng không đến nỗi dọa người lắm!”

“Anh…” Mắt Đình Đình lại ngập nước, cô khẽ đẩy anh ra rồi rời khỏi lòng anh, buồn bã ngồi lại trên giường.

Tần Tống tiến đến ngồi sát bên “bánh bao nhỏ quê mùa”, nhưng Đình Đình cứ lùi lại phía sau, bị ép tới mức phải ôm chăn ngồi sát vào tường. Cô ngồi thu lu một góc trông thật đáng thương, giống như con thú nhỏ tội nghiệp bị bỏ rơi. Tần Tống đưa tay khẽ vuốt ve, giây phút này trong lòng anh có cảm giác thoải mái chưa từng thấy!

Anh đặt cô ngồi lên đùi mình để trêu chọc…

Hàn Đình Đình cúi đầu quệt nước mắt, nhưng tay cô lại bị Tần Tống giữ chặt: “Cẩn thận kẻo nhiễm trùng vết thương!” Rồi anh lấy khăn giấy cẩn thận lau nước mắt cho cô.

“Anh đùa thôi mà! Không khó coi, không có khó coi chút nào hết!” Tần Tống nhỏ giọng dỗ dành: “Chỉ là vài vết thương bé xíu thôi, mấy hôm nữa là khỏi ngay ấy mà! Vết xước cũng không sâu lắm, không để lại sẹo đâu… Cũng tại da mặt em mỏng, chứ đổi lại là anh thì dù có liếc dao qua cũng chỉ để lại một vệt màu trắng…”

Phụt… Hàn Đình Đình đang khóc cũng phải bật cười.

Tần Tống nhân cơ hội xoay mặt Đình Đình lại lau nước mắt cho cô, anh cẩn thận tránh những vết thương đã được bôi thuốc: “Được rồi, đã cười rồi thì không được khóc nữa!”

Hàn Đình Đình ngoan ngoãn gật đầu. Bộ dạng cúi đầu của cô đáng yêu đến mức khiến người ta muốn khảm thật sâu vào trong tim. Tần Tống cúi đầu hôn lên mũi cô, ngữ khí của anh bất giác dịu dàng như rót mật: “Thật sự không khó coi chút nào… Em rất ưa nhìn, Đình Bảo nhà ta xinh đẹp nhất, anh thích nhất!”

Mặt Đình Đình đỏ bừng, cô tựa vào lòng Tần Tống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cánh tay đang vòng qua eo anh càng siết chặt thêm vài phần.

Tần Tống trước nay chưa từng được nếm trải cái cảm giác ngọt ngào như mật đường giống như giây phút này đây.

“A Tống…” Đình Đình nằm trong lòng Tần Tống khẽ gọi: “A Tống, nếu dung mạo của em thật sự bị phá hủy thì làm thế nào?”

“Thì đi phẫu thuật thẩm mĩ.” Tần Tống trả lời rất nhanh: “Anh đảm bảo em sẽ còn đẹp hơn cả lúc trước!”

“Nhỡ thẩm mĩ cũng không được… À, em nói là “nếu” nhé! Nếu như mặt em thật sự bị biến dạng, liệu anh có còn yêu em nữa không?”

“Ừm… Vậy thì còn phải xem xem mức độ phá hủy đến đâu đã! Nếu thật sự mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy em đều khiến anh giật mình kinh hãi, chỉ mong mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa, thì em cũng sẽ không bắt anh phải miễn cưỡng yêu em đâu nhỉ?”

“…” Hàn Đình Đình lại muốn khóc: “Tần – Tống! Em biết ngay là anh chỉ thích vẻ bề ngoài thôi mà! Lúc thì lừa gạt nói em đẹp nhất, lúc thì lại bảo muốn phẫu thuật cho em đẹp hơn bây giờ, lời nói của anh đầy mâu thuẫn! Lừa đảo!”

Tần Tống nhướng mày: “Làm ơn đi, nếu như anh chỉ thích ngoại hình thì làm sao có thể yêu em được chứ?”

“Anh!” Hàn Đình Đình nổi giận, vơ cái gối bên cạnh quay sang đánh mạnh vào người Tần Tống. Tần Tống hết sức phối hợp, kêu la “Ái da” vài tiếng, thừa lúc sơ hở lại ôm “bánh bao nhỏ quê mùa” vào lòng.

“Này!” Anh quậy đến mức thở không ra hơi, cả gương mặt tràn ngập ý cười: “Sao em không nói lý lẽ gì hết vậy? Anh nói muốn phẫu thuật cho em xinh đẹp hơn hiện tại là muốn bảo đảm một cách khách quan với em. Còn về chuyện em xinh đẹp nhất… Vợ của anh trong mắt anh đương nhiên phải là người xinh đẹp nhất rồi!”

Trong cuộc đời này, có biết bao người con gái còn tốt hơn em cả vạn lần; nhưng trong trái tim anh, em luôn là người đẹp nhất!

Hàn Đình Đình thẫn thờ đặt gối xuống, thẹn thùng ôm lấy vai Tần Tống, mãi mới gom đủ dũng khí để thốt ra một câu: “Em cũng vậy.”

“Đó là bởi vì anh vốn dĩ rất anh tuấn mà!” Tần Tống vừa cười vừa cúi đầu nhìn “bánh bao nhỏ quê mùa”, lần đầu tiên hai người dùng ánh mắt nhập tràn tình ý nhìn thẳng vào đối phương không chút ngại ngùng xấu hổ.

Căn phòng bé nhỏ dường như đang tràn ngập bong bóng đầy màu sắc, ấm áp như mùa xuân. Ở căn phòng bên ngoài lại đang sấm rền mưa dội, tiếng nức nở của mẹ Đình ngày một lớn, cuối cùng vọng lại tiếng đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng.

Tần Tống giữ chặt người Hàn Đình Đình lúc này đang định nhổm dậy chạy ra ngoài: “Để anh đi!”

Tần Tống nhanh nhẹn ra khỏi phòng rồi đóng chặt cửa lại. Âm thanh vọng ra từ phòng bên cạnh, Tần Tống ngập ngừng một hồi rồi mới gõ cửa: “Bố? Mẹ?”

Bên trong bỗng chốc chìm trong im lặng.

Một lát sau mẹ Đình ra mở cửa, vừa quệt nước mắt vừa cười gượng gạo: “A Tống… Con đến rồi à?”

“Vâng. Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Tần Tống hỏi thẳng.

Mẹ Đình bật khóc, nức nở không thành tiếng: “Con mau đưa Đình Đình đi đi! Sau này đừng về đây nữa! Cách xa cái nhà này ra…”

Bố Đình bước ra kéo mẹ Đình lại, thần sắc ông hiện lên nét yếu đuối hiếm thấy: “Bà đừng khóc nữa… Trước mặt con cái mà cứ thế này thì còn ra thể thống gì nữa!”

“Con gái tôi suýt bị ông hại chết rồi!” Cơn giận của mẹ Đình bộc phát, bà đẩy bố Đình ra.

Tần Tống kinh ngạc không thốt nên lời. Bố mẹ vợ anh trước giờ luôn hòa thuận, một người uy nghiêm ít lời, một người dịu dàng hiền thục, anh chưa bao giờ thấy mẹ Đình to tiếng dữ dằn với bố Đình như thế.

“Đình Đình không sao, chỉ là quá sợ hãi thôi ạ. Sau này con sẽ coi chừng cô ấy cẩn thận hơn, mẹ đừng quá lo lắng!” Tần Tống an ủi mẹ vợ.

Mẹ Đình vừa khóc vừa lắc đầu: “Sao coi chừng nổi đây! Suốt cả tháng nay có hôm nào mẹ ra đường mà không xảy ra việc gì đâu! Mấy người đó đều là đám lưu manh côn đồ thích gây sự với người khác mà, chúng ta sao có thể đề phòng hết được thủ đoạn của bọn họ cơ chứ…”

Bố Đình sầu não: “Tôi sẽ giải quyết việc này, cho tôi thêm chút thời gian nữa thôi, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!”

“Cảnh sát Hàn, mấy lời này của ông tôi nghe cả nửa đời rồi! Ông lúc nào cũng vậy, toàn làm những việc gian nan vất vả nhất, khó khăn lắm mới đạt được chút thành tích thì lại để cho người khác nhận công thay! Rồi họ lại phái ông đến mấy chỗ càng nguy hiểm hơn, càng khổ sở hơn nữa!” Những lời này mẹ Đình đã nín nhịn trong lòng bao nhiêu năm nay, lần này bạo phát dữ dội, mới bung cả ra: “Tôi đã theo ông cả cuộc đời, ông xem mấy bà vợ đồng nghiệp của ông hồi còn trẻ tôi có điểm nào thua kém họ đâu cơ chứ? Thế mà bây giờ bọn họ có ai không sống trong vinh hoa phú quý đâu, vẻ bề ngoài cũng trẻ trung hơn tôi phải đến mười mấy tuổi! Cảnh sát Hàn à, là tự tôi đã chọn ông, đời này tôi không hề hối hận. Thấy ông chịu thiệt thòi nên tôi khuyên nhủ, ông lại ương ngạnh không chịu nghe, tôi cũng không ép. Ông yêu thích công việc này, ông không muốn đứng chung với mấy con người toàn thân “vấy bùn” đó, ông là một chính nhân quân tử, tôi bái phục ông! Nhưng đó là tôi, số kiếp của tôi đã là như vậy rồi! Tôi chẳng sao cả! Là do tôi tự rước lấy! Nhưng ông không thể làm liên lụy đến con gái tôi được! Đình Bảo của tôi ngoan ngoãn là thế, sao ông lại nhẫn tâm để nó chịu tội thay ông cơ chứ? Ông xem, hôm nay vì ông mà nó bị dọa cho sợ chết khϊếp rồi kia kìa!”

Thêm Bình Luận