“Bố, bố đừng nghĩ như vậy mà… Mặc dù công việc của A Tống ngày càng bận rộn nhưng anh ấy đã rất cố gắng, thậm chí ngày nào anh ấy cũng tìm kiếm tài liệu y học mới nhất cùng những bác sĩ tốt nhất, anh ấy nói bố sẽ không sao đâu… Thật sự sẽ không có chuyện gì đâu ạ!” Hai mắt Hàn Đình Đình đỏ hoe, giọng nói cũng biến đổi rõ ràng.
Tần Uẩn vẫn giữ nụ cười ôn hòa: “Bố biết.” Ông nói: “Nhưng cái chết là điều không thể tránh khỏi, bố chẳng thể theo nó suốt cuộc đời được. Người sẽ ở bên cạnh nó suốt đời là con. Con là một cô gái tốt, lấy Tần Tống nhà chúng ta con đã phải chịu thiệt thòi ấm ức rồi, điều này trong lòng bố luôn hiểu rõ. Hừm, những người làm cha làm mẹ đều rất ích kỷ, bố thực sự rất vui mừng thấy có con ở bên A Tống của bố, sau này… nó phải trông cậy vào con rồi!”
***
Rời bệnh viện rất lâu rồi mà Hàn Đình Đình vẫn không thể kìm được nước mắt.
Thực ra cô và Tần Uẩn không tiếp xúc nhiều. Thường ngày Tần Uẩn lúc nào cũng nghiêm trang, cho dù ông đối với cô có ôn hòa dịu dàng hơn với Tần Tống mấy phần thì trong lòng cô, ông với bố cô đều giống nhau, đều là những người mà cô cần phải nhất mực tôn kính.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không hiểu được tấm lòng của ông dành cho Tần Tống, có thể do cô đứng ngoài cuộc nên càng thấy rõ ràng hơn, ông luôn đặt sự kỳ vọng rất lớn vào Tần Tống. Từ trước đến nay ông vẫn luôn yêu thương đứa con trai này theo cách của riêng mình. Tần Tống từ bé đã được mọi người thương yêu chiều chuộng, nhưng trong vô vàn tình thương đó, Tần Uẩn vẫn luôn kiên trì dành cho anh thứ tình thương đặc biệt nhất.
Không phải ông không thể giúp đỡ Tần Tống vượt qua cơn hoạn nạn này, chỉ có điều, trong cuộc sống về sau, Tần Tống nhất định sẽ còn phải gặp nhiều khó khăn tương tự như vậy, lúc đó ông đã không còn trên cõi đời này nữa, không thể dõi theo anh từ đầu đến cuối như bây giờ. Ông lặng lẽ thu nạp mọi yếu điểm cũng như những thiếu sót của anh, đợi đến lúc cuối cùng, khi anh khó lòng vượt qua được, ông mới phân tích và giải quyết giúp anh… Ông muốn ở cạnh bên đứa con trai yêu quý của mình trong những giây phút cuối đời cực kỳ đáng trân trọng này, muốn cùng nó chịu đựng quá trình giày vò của sự trưởng thành và thoát xác. Như vậy, bất kể sau này A Tống của ông có gặp phải chuyện gì cũng sẽ luôn nghĩ đến những ngày tháng này, sẽ ghi nhớ sức mạnh cuối cùng mà bố đã để lại cho mình.
Bố cô cũng như vậy phải không? Nhất định ông cũng đang đứng ở một góc nào đó mà cô không thể nhìn thấy, dùng cách riêng của mình để che chở cho cô, toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Cũng giống như Tần Tống luôn cảm thấy bố anh không yêu thương mình, kỳ thực những lời trách mắng và những cuộc tranh luận đã khiến cô tổn thương trước đây đều là những biểu hiện mờ nhạt của tình yêu sâu đậm mà bố luôn dành cho cô, phải vậy không?
***
Bệnh viện cách nhà bố mẹ Đình không xa lắm, Đình Đình còn đang mải chìm đắm trong bi thương và những điều đáng trân trọng mà cô mới lĩnh ngộ được, cô vừa khóc vừa đi về nhà, không bao lâu sau đã bước đến con đường dẫn vào sân khu chung cư nhà bố mẹ mình. Trong lòng dạt dào những cảm xúc mới mẻ, cô vội vàng chạy về nhà. Vừa qua khỏi chỗ ngoặt, cánh cổng khu nhà chỉ còn cách Đình Đình hai ngã rẽ nữa, cô bỗng thấy có một thứ gì đó bay tới trước mặt mình, rồi một âm thanh chói tai vang lên, một bên má cô đột nhiên đau buốt.
Hàn Đình Đình khựng lại vài giây rồi mới lấy lại được ý thức, một chai bia vừa bay sượt qua mặt mình. Nó đập mạnh vào bức tường bên tay trái cô, vỡ tung tóe, vài mảnh vụn bắn vào mặt cô. Hàn Đình Đình ngẩn người, đưa tay lên vuốt khuôn mặt lạnh toát rồi giơ ra xem, trong lòng bàn tay cô toàn là máu…
Tiếng “vù vù” khủng khϊếp bên tai khiến cô dựng tóc gáy, vô số chai bia đang “bay lượn” ở trước mặt và sau lưng Đình Đình, một số chai đập vào người cô, phần lớn còn lại thì lao thẳng vào bức tường bên cạnh, sau đó vỡ vụn, những mảnh thủy tinh sắc nhọn văng tung tóe. Lúc này cô mới hoàn hồn, ôm đầu ngồi thụp xuống đất, cô sợ đến mức phát run, vừa khóc vừa hét lớn: “Cứu tôi với!”
***
Khi Hàn Đình Đình đang kêu khóc vì “sự nổi loạn của những chai bia” thì Tần Tống vừa kết thúc một cuộc họp. Đám bô lão phiền phức đang ra sức ủng hộ đầu tư ba bên khiến anh cực kỳ đau đầu, anh phải hết sức kiềm chế giải tán hội nghị. Vừa vào đến văn phòng, Tần Tống tức tối giơ chân đá mạnh vào bàn trà.
Sau đó, không hiểu tại sao Tần Tống cứ cảm thấy trong lòng bất an. Văn bản trong tay rõ ràng là đã nghĩ ra phương án xử lý cũng như đã cân nhắc ổn thỏa từng câu chữ, thế nhưng cứ bôi bôi xóa xóa mãi vẫn không tài nào viết xong được.
Cuối cùng, Tần Tống bực bội ném thật mạnh cây bút máy ra ngoài, đúng lúc Trần Dịch Phong đẩy cửa bước vào, may mà kịp né qua một bên.
Cô trợ lý đang chạy theo phía sau gấp gáp giải thích: “Tần tổng! Trần tổng, ông ấy…”
“Không sao, cô ra ngoài đi!” Tần Tống lập tức lấy lại bình tĩnh, bình thản nói.
Trần Dịch Phong chẳng hề áy náy chút nào khi chưa được mới đã xông vào, anh ta thoải mái ngồi xuống trước mặt Tần Tống, mỉm cười: “Thứ lỗi cho, thời gian của tôi quá gấp, không thể chờ cậu từ từ thu xếp thời gian triệu kiến được, chỉ còn cách này thôi.”
Tần Tống cũng mỉm cười: “Đã mất công đến tận đây rồi thì cứ vào thẳng vấn đề luôn đi! Trần tổng tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tần Tiểu Lục, cậu đã trưởng thành hơn nhiều so với trước rồi đấy!” Trần Dịch Phong cười, nói chuyện chẳng liên quan: “Trước đây khi Lương Thị hợp tác với tôi, cậu tung tăng nhảy nhót đi tiên phong, mới bị tôi quay cho mấy vòng đã mất kiên nhẫn quay đầu bỏ đi luôn, đẩy ngay cho Dung Nhị, có lúc còn hất sang cho Trần Ngộ Bạch nữa. Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta chưa bao giờ vui vẻ hợp tác tới cùng cả.”
Tần Tống ngồi thẳng lưng, ánh mắt không hề né tránh, nhìn thẳng Trần Dịch Phong.
“Đừng quanh co nữa!” Anh dửng dưng: “Trần Dịch Phong, chẳng phải anh vẫn luôn muốn tìm một dịp đấu đá với tôi đó sao? Sợ tôi kiếm trợ thủ anh đấu không lại, nên chuyển sang kế khích tướng à? Chi bằng anh cứ trực tiếp phất cờ chiến đi, thế mới giống bậc đại trượng phu!”
Trần Dịch Phong không tỏ thái độ gì, chỉ cúi đầu châm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn Tần Tống khıêυ khí©h: “Vậy cậu có dám không?”
“Tại sao lại không? Lần này tôi tuyệt đối không dựa dẫm vào Lương Thị dù chỉ một chút, chỉ cần anh khai chiến, tôi với anh một chọi một luôn!” Tần Tống thoải mái ngả người dựa vào thành ghế, cười lạnh lùng: “Mặc dù việc thắng thua đã quá rõ ràng rồi, anh có làm như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể thắng nổi tôi đâu, nhưng tôi vốn là người rộng lượng, tôi sẽ cho anh cơ hội này!” Lời của Tần Tống tuy “ý tại ngôn ngoại” nhưng vẫn ám chỉ một cách rõ ràng. Nghe vậy, ánh mắt Trần Dịch Phong càng thêm phần lạnh lẽo, dường như giữa những vòng khói thuốc mờ ảo có lưỡi dao găm đang lao thẳng về phía Tần Tống.
“Còn nữa…” Tần Tống nhoài người về phía trước, đẩy một chiếc gạt tàn sạch sẽ sang: “Có thể phiền anh tắt thuốc đi được không? Bà xã tôi không cho tôi hút thuốc, nếu buổi tối về nhà mà trên người có mùi thuốc lá thì tôi khó ăn nói lắm!” Anh cười.
Trần Dịch Phong khựng lại, sau đó đưa tay dụi tắt điếu thuốc trong tay, chỉ có điều trên gương mặt không hề xuất hiện thêm nụ cười nào nữa.
Tần Tống còn chưa kịp ăn mừng chiến thắng nhỏ nhoi này thì đã nhận được cuộc điện thoại “khóc không thành tiếng” của mẹ vợ, mới nói có vài câu mặt anh liền biến sắc, đứng dậy chạy bổ ra ngoài.
Lúc anh về đến nhà họ Hàn, Đình Đình vừa từ viện về. Tần Tống bước vào nhà không trông thấy cô đâu, tim anh như muốn nhảy vọt ra khỏi l*иg ngực. Anh níu bố vợ lại, cuống quýt hỏi: “Cô ấy đâu rồi ạ?”
Bố Đình trầm mặc khác thường, chỉ tay về phía phòng con gái, vẻ mặt đó càng khiến Tần Tống thêm hoang mang…
May mắn thay, “bánh bao nhỏ quê mùa” của anh đang ngồi bó gối ở trên giường, bọc chăn kín mít rồi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.