Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nghe nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp được một người con gái giống như Hàn Đình Đình. Rồi đến một ngày, tên tiểu cầm thú Tần Tống ấy cũng đã được gặp… … Trước giờ Tần Tống chưa từng gặp cô gái …
Xem Thêm

“Em mua áo cho anh sao?” Người nào đó khi nãy còn mặt mày nhăn nhó, nổi quạu ầm ĩ, vậy mà bây giờ đột nhiên lại tươi cười hớn hở.

Hàn Đình Đình thẹn thùng gật đầu: “Em dọn tủ quần áo, thấy anh không có áo lông vũ nên mua cho anh một cái… Anh lên mặc thử xem! Nếu anh không thích cũng không sao, em mang sang cho bố mặc cũng được.”

“Anh thích!” Tần Tống vô cùng phấn khích, mặt tươi như hoa, “soạt” một tiếng bay vù lên tầng thử đồ.

***

Ngày hôm sau, tại Lương Thị.

Đại boss kéo chặt áo khoác, nhấn nút gọi nội tuyến: “Máy sưởi hỏng rồi à?”

Thư ký dè dặt đáp: “Dạ, không… Là Lục thiếu gia đặc biệt dặn dò phải tắt đi ạ…”

“Tại sao?” Đại boss đầu đầy hắc tuyền, cái tên Tần Tiểu Lục này từ sau khi kết hôn càng ngày càng ấu trĩ!

“… Chúng tôi cũng có hỏi rồi ạ, nói là tiết kiệm điện bảo vệ môi trường…”

“… Ừ!”

Gắng gượng đến trước buổi họp, mũi của năm con người đẹp đẽ chỉnh tề ấy đều đỏ ửng, ai nấy mặt mày cũng đều u ám, ngồi nghiến răng nghiến lợi.

Lý Vi Nhiên gương mặt cứng đờ như khúc gỗ, quay sang Dung Nham: “Dung Nhị, xe của tôi anh cứ chọn lấy một cái, anh thích cái nào cũng được, nhưng đừng có dạy thêm bất cứ chiêu gì cho Tiểu Lục nữa có được không?”

Đôi mắt đào hoa của Dung Nham cóng đến mức không nhấc nổi mí lên: “Lần này thật sự không phải tại tôi…”

Đại boss trầm ngâm hồi lâu, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn: “Lão tam, cậu có sáng kiến gì không?”

Trần Ngộ Bạch nãy giờ không hề tham gia thảo luận, cứ cắm đầu cắm cổ chuyên tâm làm bảng biểu.

Kỷ Nam khịt khịt mũi, ngó nghiêng: “Tam ca, làm gì mà gấp gáp thế?”

“Bảng kế hoạch vốn đầu tư!” Trần Ngộ Bạch ngẩng đầu khỏi mớ giấy tờ hỗn độn, đẩy nhẹ gọng kính: “Cố làm xong sớm chút, nhân lúc trời còn chưa lạnh hẳn, để nó mau cút về Tần Thị!”

Bốn người còn lại đồng loạt giơ ngón tay cái đã cứng đờ vì lạnh lên tán thưởng.

Tần Tống đến muộn mà vẫn cứ đủng đà đủng đỉnh. Anh mặc một chiếc áo lông vũ dáng dài màu đen không kéo khóa, để lộ ra áo sơ mi hồng và gile đen bên trong, tâm hồn anh vui phơi phới, lả lướt bước vào.

Thân áo và ống tay của chiếc áo khoác lông vũ ấy cọ vào nhau phát ra những tiếng “sột soạt sột soạt” khiến năm người còn lại dựng hết cả tóc gáy.

“Đây lại là mẫu mới của nhãn hiệu nào thế?” Dung Nham xoa cằm cảm khái.

Tần Tống hết sức bảnh bao tung tà áo ngồi xuống. Theo từng động tác của anh, tà sau của chiếc áo ấy nhìn chẳng khác nào chiếc dù cứu hộ màu đen hết được trải rộng ra rồi lại được thu về. Kỷ Nam đau lòng nhắm chặt mắt… Năm đó khi cô giả trai, người cùng tranh giành danh hiệu “mĩ nam tuấn kiệt” của Lương Thị với cô có thật là cái vị đang ngồi trước mặt cô lúc này hay không?

May mắn thay, cuối cùng thì năm đó Lương Thị cũng được trải qua một mùa đông giá rét hết sức bình an và ấm áp! Tần Tang đích thân gọi điện thoại cho Hàn Đình Đình, trong lúc chuyện phiếm có “vô tình” nhắc đến việc Lý Vi Nhiên bị cảm lạnh, những người không có áo khoác lông vũ như Đại boss, Dung Nhị, tất tần tật… cũng đều bị lây nhiễm, dẫn đến tình trạng thê thảm trong toàn công ty.

Hàn Đình Đình cuối cùng cũng ý thức được thế nào là “hiệu ứng cánh bướm”[1]!

[1] Hiệu ứng cánh bướm (Butterfly effect): là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc, ban đầu vốn được sử dụng như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.

Tối đó khi Tần Tống về nhà, máy sưởi trong nhà chưa bao giờ nóng rực đến thế!

Chiếc áo khoác lông vũ đó cuối cùng cũng thuộc sở hữu của bố Đình.
Chương 9
Trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời mình, ông lặng lẽ đồng hành cùng con trai trải qua quá trình giày vò của sự trưởng thành và thoát xác.

***

Ai cũng biết Trần Dịch Phong cực kỳ hứng thú với kế hoạch vốn đầu tư, một số nguyên lão và các nhân vật khác của Tần Thị cũng lũ lượt kéo nhau đến “tạo quan hệ” với anh ta.

Trong giới thương trường rộ lên tin đồn Trần Dịch Phong đã ký một hiệp định hợp tác nào đó cùng với tầng lớp lãnh đạo cấp cao nắm thực quyền ở Tần Thị, chấp nhận đắc tội với Lương Thị để cùng hợp lực đẩy Tần Tống – lúc này vị trí vẫn còn đang lung lay – ra khỏi trung tâm quyền lực tối cao, nhờ vậy anh sẽ có được một phần cổ phiếu của Tần Thị và chính thức bắt đầu tiếp cận giới thương mại ở Thành phố C.

Không có lửa thì làm sao có khói được? Thế nên tin đồn này lan ra khiến lòng người ngày càng hoảng loạn. Trần Dịch Phong đã xưng bá nhiều năm trên thương trường Thành phố G, thực lực vô cùng mạnh. Một số lãnh đạo cấp cao ban đầu còn nể mặt Tần Uẩn và Lương Thị ủng hộ Tần Tống lên nắm quyền sau khi nghe ngóng thông tin đã nhanh chóng chuyển hướng, số còn lại thì bàng quan, tạm thời giữ vị trí trung lập.

Bây giờ ở Tần Thị, Tần Tống gần như bị cô lập, một mình xoay sở rất cực khổ.

Những điều ấy Tần Tống chẳng hề hé răng với Hàn Đình Đình, chỉ có điều giờ tan sở của anh ngày càng muộn, vẻ mệt mỏi hiện trên khuôn mặt anh khiến một người tinh tế nhạy cảm như cô vẫn có thể cảm nhận được sự vất vả của anh trong thời gian này.

***

“Đình Đình… Đình Đình?” Tần Uẩn phát hiện cô con dâu lại đang lơ đãng.

“Dạ! Bố!” Hàn Đình Đình định thần lại: “Bố nói gì cơ ạ?”

“Lúc nãy bố hỏi con, sắp đến Giáng sinh rồi, con với Tần Tống đến nhà ông ngoại đón Giáng sinh cùng bố mẹ có được không?” Ông cười hiền hòa: “Lúc đó mọi người trong nhà đều có mặt đông đủ, vui vẻ náo nhiệt lắm! Đến Tết thì hai đứa về nhà bố mẹ bên đó sau nhé!”

“Sao có thể như thế được ạ?” Hàn Đình Đình ngạc nhiên.

“Được chứ, không sao đâu! Năm mới bố mẹ phải về nhà tổ họ Tần đó Tết, ở đó rất đông người, bố mẹ cũng phải lo xã giao nhiều. Bố mẹ con chỉ có hai người đón năm mới ở nhà lạnh lẽo lắm! Năm nay lại là năm đầu tiên sau khi con lấy chồng, chắc là hai người vẫn chưa quen đâu. Con dẫn A Tống cùng về bên đó đón giao thừa rồi mùng hai hẵng về nhà!” Tần Uẩn trước nay vẫn luôn dịu dàng với con dâu ngoan hiền của mình.

Trong lòng Hàn Đình Đình vui sướиɠ cực độ, nhưng nghĩ một hồi lại thấy không được ổn cho lắm: “Vậy… Để con về bàn bạc với A Tống ạ.” Cô ngập ngừng hồi lâu, mãi mới lên tiếng.

Tần Uẩn khẽ gật đầu rồi lại mỉm cười: “Tần Tống chắc chắn sẽ đồng ý! Từ nhỏ nó đã không thích về nhà bên nội đón Tết rồi.”

“Tại sao ạ?” Hồi còn bé, Hàn Đình Đình rất mong chờ tới dịp được về quê nội cùng vui vầy đón Tết với mọi người.

Tần Uẩn cười nhạt: “Nó không thích đám người đó, áp lực nhà họ Tần đặt lên vai nó quá lớn. Vì thế khi trưởng thành nó thà một mình ra ngoài vùng vẫy, làm công cho Lương Thị còn hơn quay về tiếp quản Tần Thị. Hừm, giờ thì nó biết thế nào là lợi hại rồi… Nếu nó chịu về bên cạnh bố lúc sức khỏe bố còn tốt thì đã chẳng đến nỗi này!”

“Vì thế mà bây giờ bố bỏ mặc anh ấy ạ?” Chuyện này Hàn Đình Đình đã muốn hỏi từ rất lâu, rất lâu rồi. Tần Uẩn đã lèo lái Tần Thị mấy chục năm nay, “sấm rền gió cuốn” là thế, không thể phủ nhận ông là một nhân vật cực kỳ lợi hại, vậy tại sao giờ Tần Tống đang khó khăn thế kia mà ông lại không chịu dạy bảo cho anh?

“Bố, bố muốn cho anh ấy một bài học rồi mới giúp anh ấy phải không ạ?” Cô hỏi.

Tần Uẩn có chút tiếc nuối, ông lắc đầu: “Hai tháng trước bố vẫn còn cái suy nghĩ đó, nhưng bây giờ thì không được rồi.” Trương Phác Ngọc không có ở đây, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ, cuối cùng ông cũng có thể thẳng thắn nói ra tâm sự trong lòng một cách thoải mái: “Đình Đình, bố chỉ có một đứa con trai là nó, bố thật sự mong muốn có thể truyền hết tất cả những kinh nghiệm, tất cả những bài học, tất cả mọi thứ trong cuộc đời bố cho nó. Bố hy vọng nó có thể giỏi giang hơn bất kỳ ai, nhưng không kịp nữa rồi, thời gian của bố không còn nhiều, không đợi được nó dần tiến bộ nữa rồi. Trong những ngày tháng ít ỏi còn lại, bố phải xem nó chịu đựng giày vò ra sao, xem nó sẽ làm cách nào để vượt qua được lần này, nếu có thất bại cũng không sao cả, vì bố còn có thể dạy cho nó cách làm thế nào để vực dậy. Đây là bài học trực tiếp nhất, cũng là bài học cuối cùng mà bố có thể dạy cho nó.”

Thêm Bình Luận