Thực ra đối với cô, Phốc Phốc giống như một người bạn “thanh mai trúc mã”, là sự an ủi cũng như giới hạn cuối cùng của cô. Khi tất cả mọi người trên thế giới này đều không hiểu cô, thật may vẫn còn có Phốc Phốc, Phốc Phốc sẽ chẳng bao giờ cười nhạo những “si tâm vọng tưởng” của cô. Điều nay không liên quan gì đến Trần Dịch Phong, vấn đề chỉ là ở khoảng thời gian Phốc Phốc gắn bó với cô mà thôi.
Tần Tống thật sự đã hiểu lầm cô rồi!
Đình Đình thở dài, cúi người nhặt lá thư lên. Ánh ban mai xuyên qua khung cửa sổ, dịu dàng chiếu vào phòng. Trong lúc cô cúi người xuống, bỗng có một vệt sáng lấp lóa, cô vươn tay nhặt lên xem, hóa ra là một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn… chiếc nhẫn! Đầu óc Hàn Đình Đình đột ngột lóe sáng, nhớ đến lần Tần Tống bị gãy tay, giữa những ngón tay nắm chặt của anh cũng phát ra ánh sáng như vậy. Sau đó, anh luôn miệng làu bàu rằng không tìm thấy “đạo cụ ảo thuật” đâu cả, hỏi anh là thứ gì, anh lại ngắc ngứ nhất định không chịu nói… Thì ra là nó ư?
Anh học ảo thuật để về biểu diễn cho cô xem, thứ đạo cụ mà dù mất điện anh vẫn kiên trì sửa chữa để tiếp tục biến ra chính là nó ư?
“Khụ…” Sau lưng vang lên tiếng ho khan quen thuộc.
Tần Tống mặc quần ngủ bước xuống cầu thang, trông thấy cô đang lặng lẽ ngồi quay lưng về phía mình giữa phòng khách, trong lòng anh bỗng thấy vui mừng, hớn ha hớn hở giả vờ đi rót nước uống.
Đình Đình thấy vậy cũng theo anh vào bếp.
“Thấy đồ rồi chứ?” Mặt anh lạnh tanh, đặt cốc nước xuống: “Tôi chẳng thèm vứt mấy cái thứ rách nát ấy đi đâu mà lo! Coi cái bộ dạng cuống quýt của em tối qua kìa…”
Cô vẫn chẳng cãi lại, chỉ im lặng nhìn anh. Tần Tống bị nhìn đến mức mất tự nhiên, “Hừ” lạnh một tiếng: “Sao hả?”
“Tối hôm qua… Xin lỗi anh, tôi không nên căng thẳng như vậy. A Tống, cho dù Phốc Phốc là do ai tặng đi chăng nữa thì cũng đã ở bên cạnh tôi hơn mười năm nay rồi, nó rất quan trọng với tôi!” Cô cân nhắc từng câu từng chữ, thấy vẻ mặt Tần Tống vẫn không vui liền cuống quýt: “Cảm ơn anh đã trả nó lại cho tôi!”
Tần Tống dù vẫn đang cực kỳ không vui, nhưng tối qua chỉ vì câu nói “không ở nhà anh nữa” của Đình Đình mà lo lắng thấp thỏm suốt một đêm. Anh vốn đã cảm thấy hối hận, giờ lại “được lời như cởi tấm lòng”, vội vàng đáp: “Tôi bỏ qua cho em!”
Đình Đình không hiểu tại sao lại cười, tay trái nãy giờ vẫn giấu sau lưng lúc này đưa ra trước mặt anh: “Cái này… Đạo cụ ảo thuật của anh, tôi tìm thấy rồi.”
Tần Tống nhìn thấy chiếc nhẫn liền đờ người ra, sau đó bĩu môi: “Tìm thấy rồi thì em giữ lấy đi… Vốn là dành cho em mà!”
“… Tại sao lại cho em thứ này?” Cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí đỏ mặt hỏi.
Tần Tống ngập ngừng một hồi, ngoảnh mặt nói khẽ: “Nhẫn kết hôn là do trợ lý của tôi chọn, vì thế… Tôi nên tự tay chọn một chiếc tặng em mới phải.”
Mặt Hàn Đình Đình lập tức đỏ bừng lên.
Dù cũng đã đoán được, nhưng nghe chính miệng Tần Tống nói ra vẫn khiến cho trái tim cô đập loạn nhịp.
“Em có thích không?” Hai người chẳng ai nói câu nào, mãi hồi lâu sau anh mới lên tiếng.
Hàn Đình Đình khẽ gật đầu.
Tần Tống sững người, có đôi chút bối rối.
Chỉ mới vài tiếng trước đây thôi, anh vẫn còn ngậm ngùi chua xót, cho rằng trái tim cô không có chỗ dành cho mình, bây giờ lại thấy cô đỏ mặt gật đầu, anh sung sướиɠ đến phát điên lên được!
Thế này nghĩa là cô cũng thích anh! Phải không?
“Thực ra anh đã hối hận suốt cả đêm qua… Những lời nói với em trong lúc tức giận đều không phải là sự thực đâu!” Tần Tống thật thà nhận lỗi, trong lòng vừa hân hoan lại vừa có chút hổ thẹn, áy náy: “Ừm… Nhưng “tuyệt đối không ly hôn” là sự thực! Cả ngàn cả vạn lần thật!”
Hàn Đình Đình đang thẹn thùng nghe thấy mấy lời này cũng phải phì cười. Anh càng bạo gan hơn, cầm lấy chiếc nhẫn trong tay Đình Đình, run run đeo vào tay cô, rồi siết chặt bàn tay ấy trong lòng bàn tay mình, dường như sợ cô sẽ đổi ý vậy. Tay Hàn Đình Đình bị nắm chặt có chút đau, nhưng cô không hề phản kháng, chỉ ngẩng đầu, nhìn anh đắm đuối.
Ánh mắt dập dềnh sóng nước đó của cô khiến xương cốt Tần Tống mềm nhũn cả ra, anh lấy hết can đảm kéo cô vào lòng.
Cảm giác l*иg ngực như được lấp đầy… Một lúc sau anh mới lấy lại tinh thần, ôm nhẹ Đình Đình, rồi dường như không dám tin vào sự thật, anh lại hỏi cô: “Tha thứ cho anh rồi chứ?”
“Ừm…” Trước giờ cô vẫn luôn khoan dung độ lượng với anh.
“Thế… có thích anh không?” Giọng anh bất giác run nhẹ.
Thấy Đình Đình im lặng, Tần Tống phát cuống, giữ chặt lấy vai Đình Đình, buộc cô phải đối diện với mình, hồi hộp không biết phải làm sao: “Em mau nói đi nào!”
“Làm gì có ai như anh cơ chứ…” Hàn Đình Đình lắp ba lắp bắp, định đẩy Tần Tống ra nhưng lại bị anh giữ chặt hơn. Đẩy mãi vẫn không được, cô vừa thẹn vừa cuống, trong lúc hoảng loạng không biết dũng khí từ đâu tới: “Em… thích!”
Trong nháy mắt, Tần Tống bỗng trở nên yên lặng.
“Thật ư…?” Giọng anh có chút hồ nghi. Hàn Đình Đình ngẩng đầu, thấy hai má anh đã phơn phớt hồng, cô cắn môi, gật mạnh đầu.
Khụ… Cuối cùng Tần Tống cũng chịu buông tay, sau đó bàn tay cứ cọ qua cọ lại, không biết nên đặt vào đâu nữa.
Hai người đứng đối diện nhau, mặt ai cũng đỏ bừng, nhất thời không biết phải làm sao trong khoảnh khắc vừa bối rối vừa ngọt ngào này.
“Em đi làm cơm.” Hàn Đình Đình da mặt mỏng hơn Tần Tống, quay người định bỏ chạy.
“A…” Tần Tống lại ôm chặt Đình Đình vào lòng. Anh đang rất hoảng loạng, theo bản năng chỉ muốn ôm cô mà thôi. Trong lòng anh, từng đợt sóng lớn không ngừng trào dâng, lớp sóng sau cao hơn lớp trước, nhưng anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tim đập cực nhanh, hơi thở của anh rối loạn, mùi hương thơm mát tỏa ra từ mái tóc của Đình Đình khiến mồm miệng anh càng khô khốc hơn: “Em…” Cuối cùng Tần Tống cũng mở miệng: “Anh… Lần đó ở bệnh viện anh từng nói với em, anh muốn ở cùng em, anh không hề say, không phải lời rượu nói đâu… Trước đây anh đã từng có bạn gái, rất nhiều, anh cũng đã từng yêu, hoặc ít ra thì hồi đó anh cũng từng cho rằng đó là tình yêu… Nhưng em không giống thế, em rất khác so với bọn họ. Anh cảm thấy rất an tâm khi có em ở cạnh bên. Trước giờ chưa từng có ai giống như em, chưa bao giờ khiến anh phải chán ghét. Có lẽ em sẽ cho rằng điều đó rất đơn giản, trong cuộc sống của em đó là điều quá đỗi bình thường. Nhưng với anh thật sự rất khó… rất khó khăn, anh chưa từng gặp người nào giống như em, khiến anh nguyện ý ở cạnh bên suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ.”
Đây… Hàn Đình Đình đỏ bừng mặt, huyết áp tăng cao, đầu óc quay cuồng choáng váng. Cô nghe thấy rất rõ từng từ từng chữ mà anh thì thầm bên tai mình, chỉ có điều những lời đó rất nhẹ nhàng, những câu chữ ấy cứ bay qua bay lại trong đầu cô, khiến cô cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cơ hồ như bước vài bước là có thể bay lên được…
Tình yêu sẽ khiến cho con người ta trở nên bay bổng như vậy sao?
“Em nói gì đi chứ!” Tần Tống chờ mãi không thấy cô có phản ứng gì, bắt đầu khó chịu: “Em đang cười thầm phải không?”
“Em không có!” Anh không nói gì còn đỡ, anh vừa mở miệng đã khiến Hàn Đình Đình bật cười.
“Còn cười nữa?” Tần Tống thẹn quá hóa giận, gầm lên đuổi theo cô. Hai người đùa giỡn một hồi, đến khi mệt lả lại ngồi trên ghế sô-pha. Tần Tống ôm trọn Đình Đình vào lòng giống như thú cưng, cằm đặt trên đầu cô, rầu rĩ nói: “Sao em không nói với anh người đó là Trần Dịch Phong?”
“Em có biết là anh quen anh ấy đâu…” Hàn Đình Đình cũng cảm thấy thế giới này thật quá nhỏ bé: “Anh với anh ấy có quan hệ làm ăn à?”
“Anh ta làm ăn lớn ở miền Nam, trước đây anh có hợp tác với anh ta hai lần. Lần này anh ta bị đám chú ba nhà anh kéo tới đây, Kỷ Nam nói bọn họ đã ngầm tiếp xúc riêng một thời gian rồi, có lẽ sẽ hợp tác với nhau.” Tần Tống nhướng mày: “Thật phiền phức, tên đó năng lực không tồi! Trước đây khi giao dịch với hắn, đại ca phải đẩy Trần Ngộ Bạch đi “chinh chiến” đấy… Nhưng anh không sợ!”