Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nghe nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp được một người con gái giống như Hàn Đình Đình. Rồi đến một ngày, tên tiểu cầm thú Tần Tống ấy cũng đã được gặp… … Trước giờ Tần Tống chưa từng gặp cô gái …
Xem Thêm

Nguồn ebooks: https://www.luv-ebook.com

Tần Tống “thân thủ phi phàm” vội vã duỗi chân nhảy xuống, vòng tay ôm lấy bóng đen bé nhỏ ấy vào lòng. Chỉ có điều động tác của anh quá mạnh mẽ nên không tránh khỏi “tiếp xúc thân mật” với nền nhà. Phía sau anh là bậc tam cấp dẫn ra phòng khách, để bảo vệ cho cái gáy của người đang nằm gọn trong lòng mình, khi tiếp đất, tay trái của anh gọn gàng dứt khoát vòng ra sau làm tấm lót.

“Tần Tống!” Anh nặng nề ngã xuống, âm thanh đáng sợ cùng lúc vang lên, Hàn Đình Đình ngã vào ngực Tần Tống, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết.

“Không sao…” Tần Tống nghiến răng nén đau trả lời Đình Đình, nhưng anh đã đau đến mức giọng nói cũng trở nên méo mó: “Em có bị đau ở đâu không?”

“Tôi không sao.” Hàn Đình Đình sờ nắn khắp người Tần Tống: “Anh bị va vào chỗ nào?”

“Á… đừng động đậy!” Tay phải đang quấn quanh eo cô siết lại, chuyển dịch lên phía trên túm lấy cánh tay trái của cô, cố định thân trên của Đình Đình: “Chắc tay trái của tôi bị gãy rồi… Em ngồi dậy cẩn thận, đừng chạm vào tôi, đi gọi xe cứu thương đi!”

***

Đêm đã khuya, có người nào đó được xe cứu thương chở thẳng đến bệnh viện, chụp phim bó bột rồi phải nằm viện quan sát, trong khi một người khác lại thoải mái nằm ngâm mình trong bồn tắm mát-xa tại gia, nhắm mắt nghe nhạc, ngón tay thon dài thong thả gõ nhịp…

“Bố ơi!” Dung Nham đang ngâm mình trong bồn tắm thơm ngát, hưởng thụ âm nhạc du dương, bỗng công chúa nhỏ nhà anh tung tăng chạy tới.

“Ừ! Bảo bối, sao muộn thế này rồi mà con còn chưa đi ngủ?”

“Con không buồn ngủ.” Dung Đậu Đậu hiên ngang đáp lời: “Bố, có điện thoại. Là chú Lục gọi đến ạ.”

“Bố đang tắm, đưa cho mẹ con nghe đi!” Dung Nham tựa đầu vào chồng khăn tắm dày cộm bên thành bồn, khép hờ đôi mắt đào hoa, lười biếng nói.

“Mẹ đã nghe rồi ạ. Mẹ cười đến đau cả bụng, đến giờ vẫn còn đang lăn lộn trên giường.” Dung Đậu Đậu nghiêng đầu, mở to đôi mắt tròn xoe.

“Í! Mau đưa cho bố nào, bảo bối!” Vừa thấy có chuyện hài để nghe, Dung Nham lập tức tích cực hẳn.

Dung Đậu Đậu cười tít mắt đưa điện thoại cho bố, rồi tiện tay hớt một vốc bong bong xà phòng xoa lên mặt Dung Nham. Trò đùa đã thành công, cô bé cười “Ha ha” rồi chạy mất.

Dung Nham cười cười xoa mặt, đưa điện thoại lên nghe, vừa mới “Ừm” một tiếng đã thấy trong tiếng ầm ĩ huyên náo ở đầu dây bên kia có tiếng gào thét kinh thiên động địa, cuồn cuộn như tiếng sấm vọng về: “Đồ đểu! Trả xe lại cho tôi!”

Tõm… Chiếc điện thoại xa xỉ có mức giá “đắt cắt cổ” của người nào đó đã “được” ngâm mình trong bồn nước đầy xà phòng tắm cùng chủ nhân của nó.
Chương 8
Đã lâu không gặp, rõ ràng là cô với người đó.

***

Tay trái của Tần Tống chính thức… bị gãy.

Trương Phác Ngọc vẽ một con gà con lên lớp bột rắn đanh bó chặt trên cánh tay của con trai, vừa vẽ vừa hỏi anh đến lần thứ tám mươi mấy: “A Tống, rốt cuộc con làm ảo thuật gì cho Đình Đình xem mà gãy luôn cả tay thế này?”

Tần Tống nằm trên ghế sô-pha, cánh tay phải lành lặn vắt ngang mắt, giả bộ chết.

Tần Uẩn khẽ kéo vợ: “Phác Ngọc… Đừng hỏi nữa!”

Trương Phác Ngọc tỏ vẻ tiếc nuối: “Em cũng muốn nó làm ảo thuật cho em xem mà.”

Tần Uẩn ngoảnh mặt, thở dài bất lực: “Em muốn cánh tay phải của con trai bảo bối gãy nốt hay sao?”

Trương Phác Ngọc lắc mạnh đầu, lúc này mới chịu nhả Tần Tống ra, không hỏi đông hỏi tây gì thêm nữa.

Hàn Đình Đình tiễn thợ điện ra cửa rồi quay vào nói: “Cầu dao điện đã sửa xong rồi ạ.”

“Sửa nhanh vậy hả?” Trương Phác Ngọc hoàn toàn vô tâm nhả ra một câu.

Người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý, gương mặt Tần Tống đột nhiên tối sầm lại, đôi chân dài thõng xuống, anh ngồi dậy xỏ chân vào đôi dép lê đi trong nhà. Trương Phác Ngọc ở đằng sau thấy vậy hớt hải gọi: “A Tống! Con đi đâu thế?”

“Đi vệ sinh!” Anh bực bội đáp.

“Một tay không tiện đâu!” Trương Phác Ngọc chuyển hướng sang con dâu: “Đình Đình, con mau vào giúp nó đi!”

Hàn Đình Đình đang uống nước táo, suýt chút nữa thì sặc lên cả mũi.

***

“Khụ… Tần Tống!” Ở ngoài phòng vệ sinh, mặt Hàn Đình Đình còn đỏ hơn cả trái táo: “Anh… đã xong chưa?”

“Làm gì?” Tần Tống cáu gắt.

“Mẹ bảo tôi hỏi anh… có cần giúp không…” Dứt lời, Đình Đình đưa hai tay lên bưng mặt, nóng quá đi à!

Phía trong yên ắng một hồi, lát sau cửa đột ngột mở ra… Hàn Đình Đình kinh ngạc nhìn anh một tay đang kéo quần, uy phong thần vũ đứng ở trước mặt mình… Thảm rồi, mặt cô sắp bị nướng chín luôn rồi!

Tần Tống đanh mặt lại, vốn định một tay kéo cô vào trong, thế nhưng một tay bó bột đang treo ở trước ngực, còn tay kia thì đang bận cài thắt lưng, anh đành trợn mắt nhìn “bánh bao nhỏ quê mùa”: “Vào đi!”

Hàn Đình Đình theo phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn bước sau anh vào nhà vệ sinh. Thực ra căn phòng cũng không nhỏ lắm, có điều hai người vừa bước vào trong đó, không gian lập tức trở nên chật chội.

Tần Tống chỉ chỉ thắt lưng của mình: “Cài giúp tôi!” Anh không quen chỉ dùng một tay, hồi nãy chật vật mãi vẫn không cài được.

Hàn Đình Đình nhận lệnh, vội vàng ra tay. Ánh mắt lia đến chỗ đó của anh, cô bỗng nhớ đến lần Tần Tống ném di động của mình đi, cô và Từ Từ lúc đó đang nhắn tin cho nhau… “Kích cỡ ra sao?” – “Một bọc… bự lắm!”

Gương mặt Đình Đình bỗng đỏ ửng lên, lần này thì bị nướng chín thật rồi!

Chương trình biểu diễn ảo thuật của Tần Tống bị “bể show”, “đạo cụ” anh mất bao công sức chuẩn bị không biết văng đi đâu mất, đường dây điện thì không sửa được, lại còn bị gãy tay, thể diện của mình trước mặt Đình Đình sụt giảm nghiêm trọng, vì thế mà anh luôn cảm thấy khó chịu, bực bội trong lòng mãi không thôi. Bây giờ lại thấy cô đang đỏ bừng mặt cẩn thận cài thắt lưng cho mình, bộ dạng xấu hổ bối rối này đã phần nào bù đắp cho lòng tự tôn của anh. Nhìn một hồi vẫn thấy Đình Đình đang cúi đầu mò mẫm ở “chỗ đó” của mình, Tần Tống bất giác cảm thấy có gì đó không được ổn cho lắm… Anh cảm thấy có chút bất thường, còn Hàn Đình Đình thì ngày càng căng thẳng hơn, kéo lên kéo xuống mãi cái mặt thắt lưng của anh mà vẫn không được, cô lo lắng giải thích: “Kéo… kéo… kéo…” Kéo không nổi!

Tần Tống nổi điên! Dù gì thì anh cũng là vì bảo vệ cô nên mới ngã gãy tay, cô đã không giúp đỡ lại còn “là lá la”[1]?

[1] Trong tiếng Trung, từ “kéo” phát âm là “la”, đồng âm với từ tượng thanh.

Anh hùng hổ cúi đầu, chẳng nói chẳng rằng cắn lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Hàn Đình Đình thất kinh, còn chưa kịp giãy giụa đã bị anh ép sát vào lòng, đôi môi bị ngậm chặt, cổ họng cô phát ra âm thanh mỏng manh yếu ớt, thế là càng bị chiếc lưỡi của Tần Tống xông vào điên cuồng càn quấy.

Cô thẹn thùng rên lên một tiếng rồi mềm nhũn trong lòng anh, cả người Tần Tống nóng bừng. Anh ôm cô, ép cả người cô sát vào thân thể rắn chắc của mình, cảm giác như… đột nhiên chìm vào giữa đám mây bồng bềnh, ngón tay đưa đến đâu liền thấy mềm mại đến đó. Đôi môi anh đang ngậm trong miệng khẽ run lên, rồi cả người cô cũng bắt đầu run rẩy trong lòng anh, thế là Tần Tống lại càng siết chặt vòng ôm, hô hấp khó khăn… Vậy thì để cho tất cả mọi người đều khỏi cần hít thở luôn đi!

Hàn Đình Đình bị thiếu khí đến mức gần ngất, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, cả người mềm nhũn, trong khi vòng ôm của Tần Tống lại ngày càng siết chặt. Cuối cùng, đến khi vòng tay đó hơi nới lỏng ra một chút, cô như choàng tỉnh cơn mê, ánh mắt đờ đẫn dựa vào lòng anh thở dốc. Tần Tống cụng trán vào cô, cũng thở dốc liên hồi. Mới “nghỉ giải lao” được khoảng năm giây, Hàn Đình Đình vừa tỉnh táo được đôi chút, Tần Tống lại lập tức ép xuống…

Người cô ấy thật nóng! Tần Tống vừa hôn ngấu nghiến vừa điên đảo thần hồn. Khi hôn cô, anh không thể kiềm chế được, luồn ngón tay vào trong lớp áo của cô, mân mê vùng da mềm mại mịn màng ở eo cô, rồi dần dần đưa tay lên cao hơn nữa. Ngón tay anh lướt đến đâu, làn da non mềm lại nổi da gà hết sức đáng yêu tới đó. Trong cơn điên đảo anh bỗng phát hiện, càng lúc bản thân mình càng hứng thú đến mức không thể kiềm chế nổi, không biết làm sao để diễn tả hết được sự kích động này! Anh chỉ còn cách điên cuồng quấn lấy lưỡi cô, rồi không suy nghĩ gì cắn mạnh một miếng… “Đau… á!” Hàn Đình Đình đau đến mức mồ hôi rịn ra đầy trán, trong khoảnh khắc cảm nhận lưỡi mình chắc đã bị Tần Tống cắn đứt lìa, cô liền đẩy mạnh anh ra, mở cửa đánh “rầm” một tiếng, rồi tựa lưng vào cửa bưng miệng không ngừng thở dốc. Tần Tống vẫn còn đang trong cơn mơ màng, đôi mắt anh vẫn hết sức nóng bỏng, anh giơ tay định kéo Đình Đình lại, nhưng cô nhanh nhẹn cúi người tránh đi, mở cửa chạy mất…

Thêm Bình Luận