Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính trắng, trực tiếp chuyển hướng sang đương sự: “Thành công rồi à?”
Tần Tống cau mày: “Đừng ăn nói bộp chộp như thế được không? Mấy người có hiểu tôn trọng là gì không? Hiểu không hả?”
Trần Ngộ Bạch cười lạnh, bưng cốc cà phê đen của anh lên: “Tôi biết ngay mà, hai món hàng buộc lại với nhau, sao có thể trôi chảy được cơ chứ!”
Phốc… Mọi người quay đi, ai bận việc người nấy.
***
Dung Nham kéo Tần Tiểu Lục qua một bên, bất mãn lên giọng: “Thất bại rồi sao?”
Tần Tống gật đầu, nhưng nụ cười đầy vẻ mơ màng mãi không tắt. Dung Nham nhìn cảnh này không lạnh mà run, cốc đầu cho Tần Tống tỉnh lại: “Rốt cuộc là cậu tỏ tình đã thành công hay chưa?”
Tần Tống cười he he: “Chưa… Mà cứ cho là rồi đi!”
Dung Nham chịu không nổi cái vẻ ngu ngơ si tình của Tần Tống, đẩy anh ra, chuẩn bị dứt áo ra đi nhưng bị Tần Tống níu lại, anh khó chịu lên tiếng: “Làm gì đó?”
“He he… Nhị ca! Anh dạy thêm cho em vài chiêu nữa đi!”
Hôm nay Hàn Đình Đình ở bệnh viện suốt cả ngày.
Trương Phác Ngọc cùng Tần Uẩn ở phòng trong nhàn nhã đọc sách chuyện trò, còn Đình Đình ở bên ngoài canh giữ, phụ trách ngăn chặn đám trưởng bối Tần gia hoặc các lãnh đạo cấp cao của Tần Thị tìm đủ mọi cách vượt qua trùng trùng lớp lớp phong tỏa để xông vào phòng bệnh. Những người này đều không dám đắc tội với lớp bảo vệ bên ngoài, vì Đình Đình là con dâu đích tôn, thế nên có cô ở đây, người ngoài không một ai dám tùy tiện xông vào.
Cuối ngày, Tần Uẩn nhìn Hàn Đình Đình mỉm cười hỏi: “Mệt không con?”
Hàn Đình Đình cụp mắt, bộ dạng tội nghiệp thành thực gật đầu: “Chẳng trách A Tống lúc nào cũng mệt mỏi!”
“Bây giờ mệt một chút cũng phải thôi!” Tần Uẩn điềm đạm: “Hồi trước lúc bố dạy dỗ nó, nó chẳng bao giờ nghe lời cả.”
“Anh ấy không thích nghe theo ý kiến của người khác đâu ạ.” Hàn Đình Đình có gì nói nấy.
Tần Uẩn nghe vậy khẽ mỉm cười: “Đúng rồi! Nó từ bé đã được cưng chiều, lúc nào cũng muốn hơn người, lại cao ngạo hống hách, không chịu cúi đầu trước ai cả… Bố luôn thấy đáng tiếc vì ban đầu không biết lựa thời cơ thích hợp mà kìm hãm cái tính kiêu ngạo của nó, về sau… thì đã muộn mất rồi!” Ông hiếm khi nói nhiều thế này: “Kể cũng buồn cười, trong số những người ở bên Tần Tống thì con là người đầu tiên có cùng ý kiến với bố. Bọn họ đều quá nuông chiều nó, Phác Ngọc lúc nào cũng gây sự với bố.”
Hàn Đình Đình nghe vậy tủm tỉm cười. Bố chồng cô đối với mẹ chồng thực tình tốt không để đâu cho hết, ngay cả việc dạy dỗ con cũng chẳng dám làm trái ý vợ, cho dù bản thân có suy nghĩ nhiều thế nào đi chăng nữa. Sau này, nếu cô và Tần Tống có con… Khụ khụ, trong lòng Hàn Đình Đình dâng lên một đợt sóng vừa chua lại vừa ngọt, nghĩ đến tận đâu mất rồi…
Lúc này đã hơn tám giờ tối, Tần Tống cuối cùng cũng tan sở, đến bệnh viện đón Hàn Đình Đình, bốn người nhà họ ngồi nói chuyện một lúc. Trương Phác Ngọc thấy Tần Tống chưa ăn tối, luôn miệng thúc giục đôi vợ chồng trẻ mau về nhà ăn cơm. ©STENT: https://www.luv-ebook.com
Trên đường về, lúc gặp đèn đỏ, Tần Tống cúi đầu tựa vào vô lăng, Hàn Đình Đình ngồi cạnh thấy thế quan tâm hỏi: “Anh mệt lắm à?”
Tần Tống nghiêng đầu hướng về phía cô, kéo dài giọng “Ừ” một tiếng, sau đó lại nhìn Đình Đình, trong mắt đầy ý cười.
“Vậy… vậy mau về thôi! Tôi có làm đồ ngon cho anh rồi.” Hàn Đình Đình không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Tần Tống, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình.
Tần Tống bật cười: “Thế thôi à?”
“… Thế thôi!” Giọng Hàn Đình Đình yếu ớt, gương mặt càng cúi xuống thấp hơn. Tần Tống thấy vậy rất thích thú, vươn tay vô thức véo má Đình Đình. Mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh, cô khẽ “A” lên một tiếng khiến anh tỉnh người vội thu tay về.
Đèn đỏ đã qua được mấy giây, những chiếc xe đằng sau bóp còi inh ỏi, có người đang vội về nhà còn thò đầu ra khỏi cửa kính xe mắng mỏ, Tần Tống cũng chẳng thèm so đo, tâm trạng anh lúc này đang cực kỳ tốt.
***
Về đến nhà, Tần Tống kéo Hàn Đình Đình lại “chuyện phiếm.”
“Anh vẫn chưa ăn tối mà, sắp chín giờ rồi.” Hàn Đình Đình lo lắng: “A Tống, dạo này anh ngày càng vất vả rồi!”
Trước giờ cô nói chuyện lúc nào cũng mềm mỏng, nhẹ nhàng như vậy, nhưng lúc này Tần Tống nghe mấy lời ấy lại thấy rất vui tai, liền vội vàng kéo cô ngồi xuống ghế sô-pha: “Năm phút! Chỉ năm phút thôi! Tôi làm ảo thuật cho em xem!”
Hàn Đình Đình nghe Tần Tống nói chỉ mất năm phút nên cũng thuận theo anh. Sau khi ngồi ngay ngắn trên ghế sô-pha, Đình Đình thấy Tần Tống lôi từ trong túi quần ra một sợi dây chuyền bạch kim đẹp đẽ, móc vào ngón tay, đưa qua đưa lại trước mặt cô.
“Nhìn cho kỹ nhé!” Giữa hai hàng lông mày Tần Tống vừa có nét căng thẳng lại xen lẫn chút diệu kỳ khó đoán. Tay trái anh nãy giờ đút trong túi quần lúc này bỗng chụm lại thành nắm từ từ vươn ra đặt lên phần đầu sợi dây chuyền, sau đó anh nhướng mày nhìn Hàn Đình Đình đang tập trung tinh thần. Anh nín thở, khẽ mỉm cười rồi đổi động tác tay, các ngón tay từ từ hé mở…
Phụt!
Trong nháy mắt, đèn điện đều tắt ngóm.
Vào khoảnh khắc cuối cùng còn ánh điện, ngón tay Tần Tống đang dần hé mở, Hàn Đình Đình chỉ kịp nhìn thấy trong lòng bàn tay anh lấp loáng ánh sáng bạc, tiếp đó, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Cô mở to mắt há hốc mồm ngơ ngác hồi lâu, chậm chạp vỗ tay, nói ngắt quãng: “Thật… lợi hại quá!”
Trong bóng đêm, Tần Tống lặng thinh chẳng nói chẳng rằng.
Một lúc lâu sau…
“A Tống… Việc này… Anh biến cho điện sáng lại đi! Tôi phải làm bữa tối rồi.”
“A Tống!”
“A Tống!”
“Không phải do tôi biến.” Người nào đó phát khùng: “Mất – điện – rồi!”
Phụt… Hàn Đình Đình ráng hết sức phát huy sự lương thiện và khả năng tự kiềm chế bẩm sinh, cố cắn chặt răng cố nén tiếng cười.
“A Tống… Cẩn thận chút đi!”
“Em đừng động đậy! Vịn cho chắc vào!”
“… Ừm… Anh chậm chút!”
Hàn Đình Đình một tay ôm lấy… khụ khụ, đèn pin, tay kia vịn vào… khụ khụ, cái thang: “A Tống, hay là đợi ngày mai thợ đến sửa đi!”
“Không được!” Tần Tống kiểm tra đường dây điện, dứt khoát cự tuyệt: “Tôi vẫn chưa làm ảo thuật xong.”
Ánh đèn pin chiếu vào tủ điện, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, thần sắc nhu hòa kỳ lạ. Hàn Đình Đình vịn thang nhìn lên thấy Tần Tống hơi rướn người ngẩng mặt, vẻ chăm chú ấy khiến cô có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, dường như cô đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi, đến hôm nay cuối cùng cũng đã được trông thấy.
Thực ra từ nhỏ đến lớn, cô luôn mong muốn có một người ở bên cạnh, đối xử tốt với cô, những lúc tối trời sẽ nắm lấy tay cô, những ngày giông bão sẽ ôm cô vào lòng, mạnh mẽ hơn Phốc Phốc và dịu dàng hơn cả bố cô.
Trước đây cô luôn cho rằng người ấy chính là người mà cô cần, là người sẽ làm những việc đó vì cô. Nhưng từ đầu chí cuối, lẽ sống của người ấy đều không phải là cô. Ngoài những phút giây ngọt ngào hiếm hoi ra, vây quanh cô luôn là những nỗi đau đớn đến mức nhức nhối. Đến giờ phút này đây, khi lặng lẽ và yên bình ngắm nhìn Tần Tống, bỗng có một thanh âm vang vọng trong tim cô, lần này nhất định là không sai, lần này cô đã tìm đúng người!
Tia sáng từ chiếc đèn pin từ từ hạ xuống, Tần Tống đang định nhắc Đình Đình giơ cao lên chút nữa, nhưng vừa cúi đầu thì phát hiện ra cô đang mỉm cười đờ đẫn nhìn mình, ánh đèn pin hắt lên những sợi tóc trước trán cô, mềm mại mượt mà khiến người ta không kiềm nổi ý muốn được vuốt ve…
Tần Tống miễn cưỡng quay mặt đi chỗ khác, trong lòng anh run rẩy như cậu thanh niên ở tuổi mới lớn, vươn tay đẩy công tắc lên, trong phòng lập tức sáng bừng. Anh thở phào nhẹ nhõm, đang định tụt xuống thang thì nghe “bùm” một tiếng rất lớn, tiếp đó là một chùm tia lửa vọt ra, căn phòng lại lần nữa chìm trong bóng tối.
Âm thanh đó quả thực quá đáng sợ, Hàn Đình Đình giật mình rụt tay lại, kêu lên một tiếng. Tần Tống theo phản xạ đưa tay lên che mặt. Cái thang mất thăng bằng, đổ ập về phía Đình Đình.