***
Đưa Hàn Đình Đình về đến nhà cô, Tần Tống không đi ngay như mọi lần. Anh để cơn tức giận trong người dần xẹp xuống rồi mới bình thản hỏi Hàn Đình Đình: “Điều kiện hợp tác giữa chúng ta, cô vẫn còn nhớ đấy chứ?”
Hàn Đình Đình gật đầu nhẹ đáp: “Hai bên không được thích nhau.”
Ngữ khí thần thái của cô rất ung dung, Tần Tống thấy thế tạm yên tâm phần nào.
“Cô là một cô gái tốt.” Ngữ khí của Tần Tống đột ngột trở nên dịu dàng: “Đã là một cô gái tốt… thì không nên thích một người đàn ông như tôi.”
Đây là lần đầu tiên chính miệng anh nói ra những lời “biết mình biết người” như thế, Hàn Đình Đình vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi biết chứ!” Cô nhất thời buột miệng, có gì nói nấy. Nhưng sao tự dưng lại thấy Tần Tống có vẻ không vui?
Tần Tống rơi vào tình huống “gậy ông đập lưng ông”, đau đến tức ngực khó thở, thật sự muốn xô cái vị “kỹ sư thiết kế tâm hồn” này xuống xe rồi gào rú bỏ đi.
Nhưng nhớ lại khoảnh khắc gần gũi tối nay giữa hai người, có vẻ cô đang bị anh mê muội. Để diệt trừ hậu hoạ, Tần Tống quyết định cắn răng chịu đau, nói rõ với Đình Đình: “Tôi thấy biểu hiện của cô đôi lúc không tập trung lắm, bây giờ cô có thể chưa ý thức được những suy nghĩ thẳm sâu trong tâm hồn mình. Nhiều khi, chính bản thân chúng ta cũng không thể khống chế được tình cảm của mình…”
“Tôi không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình? Nói vậy lẽ nào so với tôi anh càng hiểu rõ nội tâm của tôi hơn ư?” Đình Đình chậm rãi nói, những lời đó như một cú giáng cực mạnh vào đầu Tần Tống khiến anh tuyệt vọng ngậm chặt miệng, không nói thêm được câu nào nữa.
“Tần Tống, sao anh lại nghĩ rằng tôi thích anh?” Hàn Đình Đình bắt đầu hỏi dò, câu hỏi mà cô rất hay dùng. Mỗi lần gặp bạn nhỏ nào tính khí không ổn, cô đều nhẹ nhàng gợi mở như vậy.
Tần Tống suy nghĩ một lát, quyết định không vòng vo nữa, nói rất hùng hồn: “Thế sao cô luôn nhìn tôi chằm chằm rồi đỏ mặt?”
“Lúc nào cơ?” Hàn Đình Đình hết sức ngạc nhiên.
“Hôm qua ở bãi đỗ xe cô nhìn tôi đờ đẫn cả người, hôm nay vì muốn đuổi khéo mẹ, tôi động chạm cô vài cái, vậy mà mặt cô đã đỏ như quả gấc rồi!”
“Nếu có cô gái xa lạ nào cứ sờ soạng tới lui trên người anh, chẳng lẽ anh không đỏ mặt?” Hàn Đình Đình ngước mắt đưa lời chất vấn ngược lại.
Tần Tống mấp máy môi, anh sẽ không đỏ mặt, nhưng… chắc là có phản ứng khác… Được rồi, câu hỏi này cho qua.
“Bỏ đi, dù sao thì cô cũng nhớ giao ước đấy, đừng có đem lòng thích tôi! Xuống xe đi!” Anh phiền não đưa tay vò đầu, đuổi Đình Đình xuống.
Hàn Đình Đình trước giờ vẫn luôn rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn cởi dây an toàn, lễ phép chào Tần Tống. Khi sắp xuống xe, vì muốn Tần Tống yên tâm, cô rất thành khẩn nói: “Tôi thích người đàn ông trưởng thành, tính tình trầm ổn, không phải kiểu người như anh đâu. Vì thế anh đừng lo, tôi sẽ không vi phạm giao ước giữa hai chúng ta. Tạm biệt! Chúc anh ngủ ngon!”
Ngủ ngon… Tần Tống hoá đá ngay trên ghế lái xe, anh thật sự không dám tin bản thân mình đã bị một “bánh bao nhỏ quê mùa” ruồng bỏ.
Cô ta dám ám chỉ anh không trưởng thành, không trầm ổn ư?
Thật là…! Anh có chỗ nào không trưởng thành, chỗ nào không trầm ổn chứ?
Chỗ nào…?
***
Hàn Đình Đình men theo cầu thang tối om, đếm từng bậc, cẩn thận bước lên tầng về nhà. Cô không thích Tần Tống, cô cũng như anh, chỉ cần một người thích hợp để kết hôn, để tất cả mọi người đều an lòng mà thôi.
Ông nội Hàn Đình Đình là quân nhân, từng làm cảnh vệ cho ông ngoại Tần Tống – Trương tư lệnh suốt mười năm. Lúc cả nhà họ vừa từ thành phố G chuyển đến thành phố C, ông nội Đình Đình giấu bố Đình tính cách vốn chính trực, gọi điện thoại cho Trương tư lệnh.
Cả gia đình Trương tư lệnh đều rất tốt, lại thân thiện, sau khi sắp xếp công việc ổn thoả cho bố Đình, còn thường xuyên mời gia đình họ lui tới, cứ như bà con xa lâu ngày gặp lại. Lúc đó sức khoẻ Tần Uẩn đã không tốt, nhà họ Tần và nhà họ Trương đều đặt chuyện hôn sự của Tần Tống lên hàng đầu. Bạn học Hàn Đình Đình xuất thân thanh bạch, thanh tú lanh lợi cứ thế bị liệt vào làm mục tiêu, cuối cùng vượt qua lớp lớp tuyển chọn nhắm trúng hồng tâm.
Tần Tống khi ấy đã chịu đựng đến giới hạn cực điểm, xách Hàn Đình Đình ra ngoài nói chuyện cho rõ một lần, phát hiện ra rằng chí hướng của hai người không hẹn mà gặp, liền vỗ bàn quyết định ngay tại chỗ: Chính là cô!
Một năm, sau một năm hai người đường ai nấy đi.
Sau cùng Tần Tống còn thêm vào một điều khoản đặc biệt: Trong một năm này, Hàn Đình Đình không được yêu anh.
“Tôi thấy, nên đổi lại là: Đôi bên không được phải lòng nhau thì hợp lý hơn.” Lúc đó Hàn Đình Đình vẫn chưa được lĩnh giáo khả năng ăn nói sắc bén cay nghiệt của Tần Tống, đơn thuần dựa theo nguyên tắc đôi bên hợp tác bình đẳng mà kiến nghị.
Còn Tần Tống lại dùng ánh mắt thiếu tin tưởng quét một lượt khắp người Hàn Đình Đình. Đó là lần đầu tiên anh nghiêm túc ngắm cô kĩ càng, dưới bầu không khí không được thân thiện cho lắm.
“Gu thẩm mỹ của tôi, xin cô cứ yên tâm!” Anh nói mát.
Lúc ấy trong lòng Hàn Đình Đình thầm mắng Tần Tống: Tiểu tử thối! Không biết phép lịch sự là gì!
***
Chà… Thực ra dạo này thời gian tiếp xúc với Tần Tống ngày một nhiều, dần dần không còn cảm giác xa cách như trước, thậm chí có đôi lúc Hàn Đình Đình còn cảm thấy anh ta có chút… ấu trĩ trẻ con? Đại khái là bên trong tâm hồn của mỗi người đàn ông đều ẩn chứa một đứa trẻ.
Trong bóng tối không một tia sáng, sẽ không bị người khác nhìn thấu tâm tư, Hàn Đình Đình không giấu giếm để lộ ra nét buồn rầu ngao ngán.
***
Gần đến hôn lễ, điều khiến Hàn Đình Đình vui nhất không có gì khác ngoài cuộc viếng thăm của cô bạn tốt Tư Đồ Từ Từ. Hàng loạt việc từ thử áo, đặt áo, spa cho cô dâu… đều có Từ Từ đi cùng. Hai người như quay về thời đi học, đi làm ở thành phố G, làm gì cũng có đôi có cặp, thân thiết không rời.
Tần Tống không mấy tán thành việc này, một cô “kỹ sư thiết kế tâm hồn” đã đủ đau đầu rồi, giờ lại còn đi thành cặp thế này quả thật là “hoạ vô đơn chí”!
Đặc biệt là cái đồ “hoạ vô đơn chí” kia còn nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói chua ngoa hơn cả Hàn Đình Đình.
Vì thế chú rể và phù dâu chốc chốc lại khai chiến, may mà việc giải quyết mối bất hoà giữa hai người bạn nhỏ lại là sở trường của Hàn Đình Đình. Hơn nữa Tần Tống thân là chú rể cũng có cả núi công việc nặng nề cần hoàn thành nên không có nhiều thời gian đấu đá đủ kiểu với Từ Từ. Khoảng thời gian tất bật chuẩn bị ấy vèo cái đã hết, chớp mắt đã đến ngày thành hôn.
Sức khoẻ Tần Uẩn không cho phép ông được quá lao lực, vì thế hôn lễ tổ chức long trọng mà đơn giản. Lúc rước dâu có cả một đoàn xe mở đường, một đoàn xe nối sau bọc hậu, rồi đội xe tiếp tân, nguyên một dãy xe dài ngoằn ngoèo nổi bật như con rồng dài trên đường phố.
Theo sau chú rể là đoàn phù rể gồm năm người, kể cả Tần Tống nữa thì đây chính là nhóm Lương Thị Lục thiếu vốn vô cùng nổi danh. Trong đó người xếp vị trí thứ năm Lý Vi Nhiên, Hàn Đình Đình có gặp vài lần, anh ta là anh họ của Tần Tống.
Nhà họ Hàn sống trong khu tập thể cơ quan bố Đình cấp cho, phòng ốc khá cũ kỹ. Mặc dù được mẹ Đình dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng sáu người có khí chất sang trọng, đẹp đẽ đứng trong này nhìn kiểu gì cũng thấy không thuận mắt.
Bố Đình xưa nay không giỏi hàn huyên tâm tình, thấy thời gian đón dâu đã gần đến, liền hối thúc hai mẹ con đang tranh thủ thủ thỉ thù thì: “Được rồi, để cho con nó đi thôi!”
Lời vừa nói ra, nước mắt mẹ Đình ồ ạt tuôn trào.
Hàn Đình Đình lưu luyến níu mẹ, cẩn thận lau nước mắt cho bà: “Mẹ ơi, con phải đi rồi.”
“Đình Bảo à, con… phải ngoan nhé…” Mẹ Đình nghẹn lời nhắc nhở: “Phải ngoan đấy!” Không biết nói gì hơn, bà cứ luôn miệng lặp đi lặp lại câu nói này.