“Ừ!” Trương Phác Ngọc cũng cho là nên như vậy, liền đẩy con dâu đi lên tầng: “Vậy con mau lên dỗ dành nó! Hai đứa ra ngoài ăn tối đi! Tối nay đừng về nữa, cứ lãng mạn bên ngoài một đêm!”
Hàn Đình Đình bị đẩy một mạch lên tầng. Sau khi quyết đoán gõ cửa, Trương Phác Ngọc cũng dứt khoát rút lui, bỏ mặc cô một mình lúng túng bước vào phòng.
Tần Tống đang thay đồ, đã cởϊ áσ khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi vân chéo, cà vạt cũng đã nới lỏng, vắt hờ trên cổ.
“Cô vào đây làm gì?” Thấy Hàn Đình Đình, Tần Tống khẽ chau mày, dùng ngữ khí kém thân thiện để hỏi.
“Chúng… chúng ta ăn cơm thôi, tôi có làm cánh gà ướp rượu.”
“Không muốn ăn.” Tần Tống xị mặt, kéo ngăn tủ: “Tôi phải đi tắm, cô ra ngoài đi!”
Hàn Đình Đình lấy đồ của Tần Tống ra, xếp gọn gàng rồi đưa cho anh: “Vậy anh tắm xong rồi xuống ăn nhé! Tôi đợi anh.”
Nghe giọng nói nhu mì dịu dàng cất lên ba tiếng “tôi đợi anh”, Tần Tống sững người trong giây lát, hơi xoay mặt liếc nhìn cô.
“Tần Tống… anh đừng giận nữa mà, không phải tôi cố ý không đi.” Hàn Đình Đình khẽ cúi đầu, giọng nói càng nhỏ nhưng cực kỳ dễ nghe: “Bởi vì… bởi vì trước giờ chưa từng có ai tặng hoa hồng cho tôi, cũng chưa từng có ai hẹn tôi như thế, vì vậy tôi không biết anh có ý hẹn tôi tám giờ tối ra ngoài dùng bữa. Tôi cứ tưởng anh tám giờ về nhà ăn tối nên mới chuẩn bị cơm canh sẵn sàng đợi anh về.”
Cô trước giờ bất kể là nói hay làm gì cũng đều rất nghiêm túc chân thành, đặc biệt là lúc giải thích với Tần Tống như thế này.
Tần Tống bỗng nhiên cảm thấy… vô cùng cảm động.
“Khụ…” Anh xoay mặt đi, giả vờ tiếp tục kéo ngăn tủ, hỏi bâng quơ: “Nếu biết thì sao?”
“Nếu biết… tôi sẽ đi.” Cô dường như cũng thoáng đỏ mặt.
Phòng thay đồ bỗng trở nên chật hẹp, không khí không còn lưu thông được nữa, Tần Tống cứ kéo ngăn tủ mãi, như thể sắp vùi luôn đầu vào trong hộc tủ. Hàn Đình Đình đứng yên một chỗ kể từ lúc ban đầu dồn hết dũng khí cho đến tận bây giờ khi sắc hồng đã phủ đầy mặt, cuối cùng cô chỉ còn biết bối rối đỏ mặt cắn chặt răng.
Hai người cực kỳ mất tự nhiên hưởng thụ sự không thoải mái này.
“… Quần áo để ở đây nhé!” Hàn Đình Đình phá vỡ sự im lặng ngột ngạt đó. Trông thấy Tần Tống vùi đầu vào hộc đựng tất, phần gáy để lộ ra ngoài đã đỏ ửng lên, cô thực tình không nhẫn tâm thấy anh tiếp tục chết ngạt trong đó: “Anh đi tắm đi, tôi xuống nhà trước.” Nói xong cô định lập tức chạy ra ngoài.
“À này…” Vào thời điểm mấu chốt, bản chất cầm thú trong Tần Tống cuối cùng cũng trỗi dậy, nhanh chóng nhô đầu ra khỏi đống tất, vội vàng chụp lấy tay cô: “Chúng… chúng ta cùng xuống, tôi đói rồi!”
Tay cô lập tức nóng lên, còn anh ra sức nắm chặt.
Mặt Hàn Đình Đình càng đỏ, mất tự nhiên chuyển hướng nhìn về phía trước. Tần Tống hít vào một hơi thật sâu rồi lại thở ra nhẹ nhõm, ngập tràn sung sướиɠ. Đôi tai của “bánh bao nhỏ quê mùa” cũng dần chuyển sang màu hồng.
Tần Tống thầm quyết định, từ hôm nay trở đi, anh sẽ trở thành “fan cuồng” của màu hồng…
***
Trương Phác Ngọc thấy con trai lượn lên rồi lại lượn xuống, không rõ tình hình thế nào, vội nói: “A Tống, con đừng giận nữa, là mẹ cố ý khiến Đình Đình hiểu lầm, ở nhà làm cơm đợi con về ăn đó! Ai bảo con chỉ tặng hoa cho mỗi vợ thôi!”
“Ừm… Không sao!” Tần Tống dễ chịu một cách lạ thường, thậm chí không trừng mắt với mẹ, trên mặt còn treo thêm một nụ cười hòa nhã: “Mẹ, ngày khác con mua hoa tặng mẹ.”
Trương Phác Ngọc sững sờ, kinh ngạc nhìn con trai bảo bối của bà ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt chỉ dõi theo bóng hình của nàng dâu bảo bối, mỉm cười nhận bát cơm vợ xới cho, hai người còn nhìn nhau tình tứ… Xì xì, tên nhóc này, hèn gì mà lại đi thích màu hồng!
“Đình Đình, Từ Từ nói đã gửi hàng rồi đó!” Trương Phác Ngọc gập laptop lại, đứng dậy: “Nó còn tặng cho chúng ta một món quà nhỏ nữa.”
Tần Tống – yêu –màu – hồng nghe thấy vậy, bàn tay đang cầm bát canh bất giác run lên. Hàn Đình Đình nhìn anh, đáp bừa một tiếng “Ừm” qua loa, lập tức chuyển chủ đề: “Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi!”
Trương Phác Ngọc tung tăng chạy tới, cười tít mắt: “Mẹ không ăn ở nhà đâu, mẹ sang bệnh viện ăn với bố con.”
“Vậy để con đi kiếm cái hộp giữ ấm.” Hàn Đình Đình lập tức đứng dậy.
“Mẹ bảo cô phụ bếp làm rồi, con ngồi xuống ăn cơm đi!” Trương Phác Ngọc ấn vai Đình Đình xuống rồi lại vỗ vỗ Tần Tống đang ngồi cạnh: “Con trai, vì con không tặng hoa cho mẹ nên mẹ mới làm càn, xin lỗi con nha! Thời gian còn lại là dành riêng cho hai đứa đấy! Vui vẻ hưởng thụ nhé!”
Nói xong, Trương Phác Ngọc dẫn cô phụ bếp ra ngoài. Trên bàn ăn bỗng chốc im lặng như tờ, gương mặt khó khăn lắm mới chui ra khỏi núi tất bây giờ lại đang muốn vùi vào trong chén cơm.
Hàn Đình Đình cũng cảm thấy không thoải mái. Lúc đầu Tần Tống không vui, cô cũng cảm thấy tâm trạng không tốt, vốn nghĩ gom hết dũng khí giải thích rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình thì tình hình sẽ tốt hơn, nhưng sao bây giờ thậm chí còn lúng túng, bối rối hơn thế này cơ chứ…
“Khụ khụ…” Cuối cùng trước khi chết ngộp, Tần Tống cũng ngẩng đầu lên, anh với cô đang ngồi sát vai bên một phía bàn ăn, vừa hay không cần nhìn cô, chỉ cần nhìn thẳng về phía không khí oi bức trước mặt là được: “Di động của em… là do tôi ném.”
Hàn Đình Đình chậm rãi đặt đũa xuống.
“Tôi thấy tin nhắn của em với Tư Đồ Từ Từ, nhất thời mất kiềm chế nhắn lại một cái tin cho cô ấy… Sợ em phát hiện, trong lúc hốt hoảng tôi đã ném di động đi. Đường dây mạng và điện thoại cũng do tôi phá hỏng.” Anh hơi xoay mặt lại nhìn cô: “Xin lỗi em!”
Hàn Đình Đình lại cười: “Mấy ngày trước tôi đã biết rồi… Di động anh tặng tôi có thể lên mạng, tôi với Từ Từ liên lạc được với nhau rồi.”
Di động có thể lên mạng… Tần Tống sững người, xoay mặt lại cúi đầu ra sức húp canh, không ngừng tự nguyền rủa bản thân hàng trăm hàng ngàn lần.
“Thật ra là do tôi không đúng, tôi không nên tám chuyện với Từ Từ về… anh.” Nghĩ đến nội dung buôn chuyện, Hàn Đình Đình im bặt, mặt đỏ tía tai không thốt nên lời.
Trong nhà chỉ còn lại hai người, Tần Tống không ngừng húp canh, còn Đình Đình thì gương mặt đỏ như bị nung chín, không gian bỗng nhiên cực kỳ im ắng. Tần Tống ho khan một tiếng, hít một hơi phá vỡ sự lúng túng: “Ăn cơm thôi!”
Hàn Đình Đình khẽ “Ừm” một tiếng, không biết nên nói gì, gắp một miếng cánh gà ướp rượu Tần Tống thích ăn nhất cho vào bát của anh: “Anh ăn cái này đi!”
“Bõm!” Đình Đình hơi run tay nên cầm không chặt, miếng cánh gà rơi xuống bát canh của Tần Tống, nước canh bắn tung tóe trên khuôn mặt đẹp trai.
Hàn Đình Đình hốt hoảng đưa khăn giấy cho anh, Tần Tống chỉ nói: “Không sao!” Tay anh cố ý đưa lên che mặt, lại tình cờ nắm phải bàn tay cô, cả hai sững người trong giây lát. Đình Đình hơi rụt tay về, Tần Tống lại vội vàng giữ chặt lấy tay cô.
Vì nhắm chặt mắt không trông thấy Đình Đình nên cảm giác hai bàn tay chạm vào nhau càng trở nên rõ ràng, lòng bàn tay anh mân mê mu bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, anh bất giác nuốt nước miếng, chỉ mong nước canh cứ bắn đầy mặt mãi, tốt nhất là lau mãi không hết, mãi mãi không hết, mãi mãi cũng không khô…
***
Trong buổi họp sáng sớm ngày thứ hai ở Lương Thị, một người nào đó mặt mày đầy thỏa mãn, cười tít mắt lướt qua tất cả mọi người.
Kỷ Nam ngậm một miếng dứa, không tin vào mắt mình, bèn huých Lý Vi Nhiên, lúng búng hỏi: “Nhanh như vậy… đã xơi được rồi sao?”
Lý Vi Nhiên cắn miếng bánh mì nướng, xoay mặt nhìn một lượt, vẻ mặt hoài nghi: “Lại có người sau khi thọ giáo Dung Nhị mà thật sự theo đuổi được con gái nhà lành rồi sao?”
Đại boss với thân phận người từng trải, hết sức quả quyết: “Không thể nào!”
Dung Nham khinh bỉ liếc bọn họ, ngón trỏ của anh xoay xoay chiếc chìa khóa ô tô mới tinh sáng loáng, đôi mắt dài đào hoa híp lại, đắc ý huýt sáo: Sự thật là bằng chứng hùng hồn nhất!