Đình Đình thoáng sững sờ: “Ở đây sao?”
Tần Tống đang xem văn bản, chẳng thèm ngẩng đầu lên, thờ ơ đáp lại một tiếng “Ừm”.
“Vậy… vậy… vậy… vậy hai chúng ta sẽ phải ở chung một phòng ư?” Hàn Đình Đình lại bắt đầu căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp.
Tần Tống ngẩng đầu lên khỏi những biểu đồ báo cáo rối rắm, nhìn Đình Đình mất kiên nhẫn: “Cô tưởng tôi muốn lắm à?”
Hàn Đình Đình nghe vậy không dám nói tiếp, sợ lại chọc giận anh.
Từ cái hôm ở bệnh viện Tần Tống uống say rồi hỏi cô có muốn thử ở bên cạnh anh không, Tần Tống không hề thân thiện với cô thêm chút nào nữa. Trước đây, khi hai người ở nhà, lúc nào anh cũng trêu chọc cô, sai cô làm việc này việc nọ… Nhưng ít nhất lúc đó anh có nói có cười, chứ không như bây giờ, Tần Tống thậm chí còn chẳng thèm nhìn thẳng vào cô, nếu không phải việc cần thiết thì anh cũng cực kỳ hiếm khi nói chuyện với cô.
Hàn Đình Đình cảm thấy rất phiền muộn.
Trương Phác Ngọc thì lại thấy rất vui, tám chuyện với Hàn Đình Đình mãi không thôi, buổi tối còn đòi ngủ chung giường với cô. Nhưng Tần Tống dứt khoát cự tuyệt: “Cô ấy phải ngủ với con!”
Trương Phác Ngọc nghe vậy lập tức nước mắt lưng tròng, kéo mép áo của con trai nhõng nhẽo: “Nhưng một mình mẹ ngủ không được.”
“Đây, thứ này cho mẹ, nó sẽ ngủ cùng mẹ!” Tần Tống giật Phốc Phốc từ trong tay Hàn Đình Đình đưa cho Trương Phác Ngọc, giới thiệu người bạn mới với mẹ: “Nó tên là Phốc Phốc.”
Trương Phác Ngọc ghét bỏ đẩy con gấu Teddy cũ kỹ chỉ mang độc chiếc áo len màu xanh ra: “Xấu hoắc à! Mẹ chẳng thèm!”
Hàn Đình Đình âm thầm quay mặt đi, ôm Phốc Phốc co người lại bên cạnh Tần Tống. Thế là trước ánh mắt đáng thương của mẹ mình, Tần Tống đắc ý xách cô bỏ lên phòng.Về đến phòng, Tần Tống nhất thời quên không thu hồi lại nét mặt hòa hoãn, thấy Hàn Đình Đình cười nịnh với mình, anh bĩu môi, giận dỗi nói: “Cô vui cái nỗi gì hả? Tôi thấy cô ngốc nghếch như vậy, sợ cô bị mẹ tôi hỏi han rồi để lộ ra sơ hở thôi! Cô tưởng tôi muốn ngủ với cô lắm đấy à?”
Hàn Đình Đình vỗ vỗ má, vẫn cười tít mắt. Tần Tống để ý đến cô rồi, dù có hung hăng dữ dằn đi chăng nữa thì cô cũng cảm thấy rất vui.
Tần Tống thấy thế nguýt “bánh bao nhỏ quê mùa” một cái, vung tay ném cô lên giường rồi vác xác đi tắm rửa ngủ nghê.
Ngủ ấy mà… Dĩ nhiên là rất không thoải mái rồi.
Hai người vai kề vai cùng nằm trong một cái chăn, người nào người nấy hai tay khoanh trước ngực, duỗi thẳng người một cách chuẩn mực, ngay ngắn. Rõ ràng đêm khuya rất trầm lắng, rất yên ắng, thế mà chẳng ai ngủ được.
Con tim đã chẳng chịu nghe theo sự khống chế của bản thân, cứ nhảy nhót không ngừng theo hơi thở của đối phương, Tần Tống hít thở gấp gáp thì nhịp tim của Đình Đình cũng theo đó gia tốc càng nhanh. Không bao lâu sau, cả hai đều cảm thấy khó thở, một người khẽ nghiêng người quay về phía khác, người còn lại co người ngồi bật dậy.
“Hàn Đình Đình!” Trong bóng đêm dày đặc, Tần Tống trầm giọng: “Vứt ngay cái con gấu rụng lông ấy đi cho tôi!” Mũi Tần Tống bị dị ứng, vô cùng ngứa ngáy.
Cõi mộng vốn đang diễm lệ bỗng chốc nổ “bụp bụp” như bong bóng xà phòng, Hàn Đình Đình lúng búng áp chế lại, nhỏ giọng kháng nghị: “Phốc Phốc không rụng lông mà… Tôi quen ôm nó ngủ rồi.”
“Cái thứ gấu bông trụi hết cả lông đó thì có gì hay ho cơ chứ?” Tần Tống nổi khùng, một nhúm giẻ rách mà cô còn may áo quần cho nó, ôm nó mỗi ngày, thậm chí còn đối xử với nó tốt hơn cả với anh nữa!
Hàn Đình Đình ngồi bật dậy: “Tôi biết anh giận tôi nhưng anh đừng trút giận lên Phốc Phốc nữa có được không?”
Tần Tống “Hừ” lạnh một tiếng, trong bụng thầm nghĩ: Thì ra là cô cũng biết là tôi đang giận cô cơ đấy!
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi… Tần Tống, chúng ta ở cùng nhau đã lâu như vậy, mặc dù có đôi lúc anh rất vô lý, nhưng anh đối xử với tôi rất tốt, cả với bố mẹ tôi cũng thế, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi rất cảm kích anh!” Cô ngừng lại một lát, phần còn lại, cô cần một chút… không đúng, phải là rất nhiều dũng khí mới có thể nói tiếp được.
Tần Tống nghe đến đoạn này, trong lòng dâng đầy nước mắt, thân là một động vật giống đực khỏe mạnh nam tính, anh tuấn hào sảng, mê hoặc bao người, đời anh chỉ mới thật lòng bày tỏ tình cảm có hai lần, nhưng cả hai lần đều bị từ chối, hơn nữa lần nào cũng nhận được một tấm “thẻ người tốt” …
“Đừng nói nữa!” Từng từ từng chữ đầy phiền muộn chặn đứng những lời mà cô đang định nói tiếp: “Hôm đó tôi uống say, những lời đó đều là rượu nói hết, cô đừng có mà cho là thật!”
Lần này tới phiên Hàn Đình Đình sững người, cô vẫn chưa nói xong… Cũng còn may, vẫn chưa nói hết…
“Tôi buồn ngủ lắm rồi, ngủ đây!” Tần Tống mặc xác việc Phốc Phốc có rụng lông hay không, oanh liệt ngả người ra sau, kéo chăn lên trùm kín đầu rồi nhắm chặt mắt.
Bi thương quá đi mất! Con tim đang rỉ máu… Người nào đó cắn xé mép chăn… Hu hu hu…
***
Lương Thị, trước buổi họp sáng.
Đại boss và Lý Vi Nhiên vẫn chưa đến, ba người còn lại đang ăn sáng, Tần Tống thì nghiêm túc vùi đầu vào một đống giấy tờ, Kỷ Nam quan sát Tần Tống hồi lâu, cắn một miếng dứa, nói: “Tiểu Lục… sắc mặt không tốt.”
Dung Nham liếc Tần Tống một cái, rất bình thản: “Tân hôn vui vẻ đều vậy đó mà!”
Trần Ngộ Bạch đặt cốc cà phê xuống, đẩy gọng kính trắng, tiếp lời: “Anh có chắc cậu ấy đã được “ăn no” rồi hay không?”
“Không!” Dung Nham giở tờ báo trong tay ra: “Anh cho rằng cậu ấy chưa ăn được, đói đến phát điên lên rồi!”
Ba người rất ăn ý quay ra nhìn nhau cười.
Tần Tống thấy vậy ném cây bút đang cầm trong tay, mất kiên nhẫn quát: “Mới sáng sớm mà đã muốn gây sự đấy à?”
Trần Ngộ Bạch phẩy tay tỏ vẻ “không vấn đề”, Kỷ Nam bắt đầu bẻ đốt ngón tay răng rắc… Dung Nham thì ân cần xoa dịu bầu không khí, kéo Tần Tống vào phòng trong tâm sự…
Mấy người họ trước giờ vốn hành động thành một thể thống nhất, chuyện của Tần Tống và Hàn Đình Đình, Dung Nham cũng biết ít nhiều. Tần Tống có ý “thỉnh kinh”, anh bất chấp thể diện, kể lại một lượt quá trình tỏ tình rồi được phát “thẻ người tốt” của mình…
Nói đến phụ nữ thì còn ai rành rẽ hơn Nhị thiếu phong lưu từng trải cơ chứ? Vừa biết “phim giả tình thật”, Dung Nham lập tức nghiêm chỉnh lại, xoa xoa cằm rồi chìm trong suy tư.
“Anh nói xem rốt cuộc nên làm thế nào?” Tần Tống nôn nóng “thỉnh giáo”.
Dung Nham vẫn giữ nguyên nụ cười, chiếc cằm đẹp đẽ hất lên nhắm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay Tần Tống. Anh đã thèm muốn chiếc đồng hồ này từ lâu lắm rồi, không biết là mẫu mới của nhãn hiệu danh tiếng nào, anh thậm chí đã nghiên cứu tỉ mỉ mà vẫn không có bất kỳ manh mối nào. Thấy tên Tiểu Lục phù phiếm hôm nào cũng đeo mãi không rời, anh lại càng tò mò hơn.
Tần Tống thấy thế liền biểu hiện nhỏ mọn bất thường, che cái đồng hồ lại, đáp: “Cái này không được! Đổi cái khác đi!”
“Đắt vậy sao?” Dung Nham nhướng mày: “Đắt hơn chiếc ô tô cậu mới tậu à?”
“Xe cho anh đấy!” Tần Tống dứt khoát: “Mau xuất chiêu giùm tôi đi!”
Dung Nham híp đôi mắt đào hoa phong lưu lại, bắt đầu cười âm hiểm…
“Cái này… cái này! Mau chọn đi! Cái đó, cái đó cũng thích nữa! Hai cái! À, ba cái đi!” Trương Phác Ngọc vỗ tay thích thú, càn quét hơn nửa cửa hàng rồi quay sang hỏi con dâu: “Đình Đình! Chúng ta đã đủ điều kiện miễn phí vận chuyển chưa?”
“…” Hàn Đình Đình phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy, nhấp chuột chọn mua một loạt đồ: “Mẹ à, đã vượt xa điều kiện rồi, chỉ hai trăm tệ là đã được miễn phí vận chuyển rồi ạ.”
“A! Ưu đãi tốt quá!” Trương Phác Ngọc lần đầu tiên tiếp xúc với việc mua đồ qua mạng, không chỉ phấn khích mà còn vô cùng phấn khích!
Hàn Đình Đình im lặng. Vì bảy tệ chuyển phát nhanh mà mua một đống đồ hơn một nghìn tệ… Cô biết nói gì bây giờ?
“Chúng ta mua thêm bộ đồ ngủ cho A Tống đi!” Trương Phác Ngọc vẫn đang thích thú xem lướt qua các mặt hàng: “Mua màu gì thì đẹp nhỉ? Đình Đình, con thấy A Tống mặc bộ nào đẹp?”