Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nghe nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp được một người con gái giống như Hàn Đình Đình. Rồi đến một ngày, tên tiểu cầm thú Tần Tống ấy cũng đã được gặp… … Trước giờ Tần Tống chưa từng gặp cô gái …
Xem Thêm

Tần Tống ôm cái người giờ này đã bối rối đến độ không dám nhúc nhích trong lòng, một tay anh giữ đầu cô, không kìm được nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại. Xung quanh thật yên ắng, thật sự yên ắng, anh buột miệng khẽ thì thầm hạnh phúc bên tai cô: “Tôi biết đó là em… Vào cái tối tôi hôn em.”

Anh đã muốn nói ra điều này từ rất lâu rồi. Không phải Trần Doãn Chi, cũng không liên quan đến những chuyện dĩ vãng xưa cũ với Tần Tang và Lý Vi Nhiên, tối hôm đó, khi anh cúi đầu hôn cô, trong lòng anh biết rất rõ người đó chính là cô chứ không phải ai khác. Bất kể cảm giác đặc biệt của anh đối với cô lúc đó và bây giờ là gì thì khoảnh khắc đó, người anh muốn hôn và đã được hôn chính là cô.

Hừng đông càng lúc càng rạng, một ngày mới ngập tràn tình yêu và hạnh phúc lại đến. Trong ánh ban mai tươi đẹp rung động lòng người trải khắp căn phòng, một đôi trai gái ôm nhau dịu dàng, không biết đã chìm trong giấc ngủ bình yên tự khi nào…

***

“Đình Bảo, Đình Bảo…” Mẹ đang giục giã.

Hàn Đình Đình mơ màng nghĩ: Lại phải dậy đi làm nữa rồi… Cô trở mình, mơ mơ hồ hồ duỗi tay ra ôm Phốc Phốc, theo thói quen dụi mặt vào nó, đột nhiên cảm thấy hôm nay Phốc Phốc rất khác thường, cô nhắm mắt nhéo một cái, Phốc Phốc rên lên một tiếng, sau đó còn nhúc nhích cựa quậy trong lòng cô.

Mẹ Đình thấy con gái không những ngủ nướng mà còn sờ soạng con rể bảo bối của mình, nhịn không nổi liền đánh vào vai cô: “Đình Đình! Mau dậy đi!”

Hàn Đình Đình lần này rốt cuộc cũng tỉnh ngủ, cuống quýt đẩy Tần Tống nãy giờ bị cô quấn vào lòng giày vò không ngừng nghỉ ra, mở to mắt ngồi bật dậy.

Tần Tống còn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt ngái ngủ vô tội nhìn Đình Đình, sau đó buồn ngủ quá nên lại lật người ngủ tiếp. Hàn Đình Đình đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng cẩn thận trèo qua người anh, áo quần nhăn nhúm bước xuống giường.

Mẹ Đình đắp chăn lại cho Tần Tống xong, kéo con gái đến bên cạnh hạ giọng trách móc: “Bố mẹ chồng con đã dậy từ lâu rồi, con bé này thật chẳng hiểu chuyện gì cả!”

Hàn Đình Đình cúi thấp đầu, xấu hổ đến mức chẳng nói nên lời.

Mẹ Đình vỗ nhẹ con gái một cái: “Mau đi rửa mặt đi! Mẹ làm thức ăn đem đến rồi đó!”

Hàn Đình vệ sinh cá nhân xong liền sang phòng Tần Uẩn, đã thấy Trương Phác Ngọc đang ngồi lọt thỏm trong ghế sô-pha bên cạnh giường Tần Uẩn, bộ dạng sung sướиɠ ăn bánh chẻo mẹ Đình đưa đến.

“Đình Đình, dậy rồi hả con?” Bà cười tít mắt vẫy vẫy tay với Hàn Đình Đình: “Mau đến đây! Mẹ con làm bánh chẻo ngon quá chừng luôn!”

Tần Uẩn rút khăn giấy dịu dàng lau khóe miệng cho vợ, ôn tồn hỏi con dâu: “Tần Tống vẫn còn ngủ à?”

“Dạ! Bố có cần con gọi anh ấy dậy không ạ?” Hàn Đình Đình nhận thấy ngữ khí của bố chồng dành cho Tần Tống đã hiền hòa hơn trước rất nhiều.

“Nó đi ngủ muộn, đừng gọi nó dậy! Con đến đây ăn chút đồ đi, vì bố mà đã khổ sở cả đêm rồi!” Tâm trạng Tần Uẩn hôm nay dường như rất tốt, sau đó còn quay sang cười hối lỗi với mẹ Đình: “Chị thông gia cũng vất vả rồi, mới sáng sớm đã phiền chị phải đưa thức ăn đến! Phác Ngọc, em thật trẻ con quá đi!”

Trương Phác Ngọc đang ăn bánh chẻo nóng hổi, ở sau lưng Tần Uẩn lén nháy nháy mắt với mẹ con Đình Đình.

***

Trưa hôm đó, Trương Phác Ngôn cùng vợ chồng Lý Vi Nhiên đến thăm Tần Uẩn. Không hiểu sao lúc này khi nhìn thấy Tần Tang, Hàn Đình Đình không còn cảm thấy sùng bái và ngưỡng mộ như trước nữa, ngược lại, có một cảm giác kỳ lạ rất khó tả.

Tần Uẩn thấy Lý Vi Nhiên liền hỏi anh tình hình bên ngoài thế nào. Lý Vi Nhiên ngập ngừng một hồi, không đáp lời ngay, Tần Uẩn lập tức hiểu ra, nụ cười đầy vẻ suy tư: “Đám người này quả thực không khống chế nổi nữa rồi!”

“Thời điểm này thái độ của Tần Tống cực kỳ quan trọng, nếu cậu ấy không ra mặt thì chúng cháu có bao nhiêu đối sách đi chăng nữa cũng vô dụng.” Lý Vi Nhiên chau mày: “Chú à… hay là cháu đi nói chuyện với cậu ấy thêm lần nữa nhé?”

Tần Uẩn thâm trầm lắc đầu, chỉ cười không nói. Trương Phác Ngọc sớm đã thấy khó nhịn nổi rồi, chỉ muốn được nở mày nở mặt với chị gái mình một lần: “Tối hôm qua A Tống nhà chúng tôi đã xin lỗi bố nó rồi! Gia đình chúng tôi hòa hợp rồi!” Bà đắc ý kéo tay Hàn Đình Đình, liếc xéo Tần Tang lúc này đang đứng sau lưng Trương Phác Ngôn: “Vậy mới nói, chọn được một cô con dâu hoàn mỹ thực sự rất quan trọng! Xinh đẹp thì có ích gì cơ chứ, phải mang được phúc khí vào nhà mới tốt!”

Tần Tang từng hẹn hò với Tần Tống trong một khoảng thời gian ngắn nhưng luôn bị Trương Phác Ngọc ghét bỏ, lâu nay cô cũng đã sớm quen với điều đó nên khi nghe thấy câu nói vừa rồi cũng chỉ ngoảnh mặt đi chỗ khác, giả bộ nghe không hiểu.

Nhưng Trương Phác Ngôn thì lại nở nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nói với em gái: “Chị thấy Đình Đình trông cũng thanh tú đấy chứ, sao trước mặt con bé mà em lại nói thế?”

Trương Phác Ngọc vốn có ý định công kích Tần Tang, bây giờ bị chị gái quay sang phản công như vậy nên bỗng chốc sững người. Hàn Đình Đình vội ngăn bà lại, chuyển chủ đề: “A… Sao Tần Tống vẫn chưa dậy nhỉ? Sắp đến giờ cơm trưa rồi!”

Cô đang nói thì cửa bị đẩy ra, Tần Tống vừa bước vào vừa cười hỏi: “Ai đang nhớ anh vậy nhỉ?”

Trương Phác Ngọc vừa trông thấy con trai liền quên hết mấy giây trước còn đang “so găng” với chị gái, cười rất tươi, đẩy con dâu nhà mình lên trước: “Dĩ nhiên là cô dâu của con rồi!”

Tần Tống rất tự nhiên đón lấy người mà mẹ anh đẩy tới, giơ tay ôm vào lòng, còn cúi đầu cười với cô.

Đứng cạnh Tần Tống, Hàn Đình Đình ngửi thấy mùi hương tươi mát tỏa ra từ cơ thể vừa tắm xong của anh, nhớ đến vòng ôm ban sáng trước khi tỉnh ngủ, mặt cô đỏ bừng lên, không biết nên đặt tay vào đâu nữa!

Thật kỳ lạ… Cô ngày càng kỳ lạ! Trước đây anh diễn kịch trước mặt bố mẹ cũng từng ôm cô, lúc đó cô cũng đỏ mặt lúng túng, nhưng bây giờ những lúc như vậy ngày càng nhiều lên, càng lúc càng bình thường, cô lại không vì thế mà cảm thấy thân quen, ngược lại càng bối rối hơn, nhịp tim cô gia tăng ngày càng mạnh, càng hoảng loạn, những gì có liên quan đến anh dù chỉ là một ánh mắt hay mùi hương quen thuộc đều khiến cô ngày càng… bận tâm.

Thế này là rất không tốt… nhỉ?

***

Tần Tống ngủ bao nhiêu lâu thì có bấy nhiêu giấc mộng đẹp, sáng sớm lúc đang nửa mê nửa tỉnh còn được “bánh bao nhỏ quê mùa” nhiệt tình ôm ấp chào buổi sáng. Lúc tỉnh dậy anh nhắm mắt hít hà hương thơm thoang thoảng còn vương lại trên gối, trong lòng ấm áp mà kiên định một điều: khi về nhà sẽ giành dầu gội đầu của Đình Đình để dùng.

***

Rốt cuộc, cả ngày hôm đó, lũ lượt người qua đường đến thăm hỏi lấy tin, người ra kẻ vào không ngớt, người thật sự đến thăm bệnh và người đến công kích bệnh nhân nối đuôi nhau nườm nượp kéo đến, đa số đều do Tần Tống đón tiếp, buổi tối còn phải tiếp những ba đợt khách khác. Dưới lầu của bệnh viện, Tần Tống ngồi trong xe gọi cho Hàn Đình Đình: “… Anh uống hơi nhiều.”

“Vậy anh đừng lên nữa, bố đã ngủ rồi, tôi xuống tìm anh!” Hàn Đình Đình thì thầm, vừa nói vừa đi ra ngoài.

“Ừm..” Anh nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Em xuống nhanh nhé!”

Thanh âm của anh rất thấp, Hàn Đình Đình bỗng dưng cảm thấy lo lắng, đi như chạy xuống tầng, xe Tần Tống đỗ trước bồn hoa, cô vừa nhìn đã thấy cửa kính bên trái hạ xuống một nửa, anh đang nhắm mắt ngửa đầu ra sau ghế.

“A Tống…” Dáng vẻ lặng lẽ của Tần Tống khiến cô không kiềm được phát ra thanh âm mềm mại.

Tần Tống nghe tiếng Đình Đình liền mở to hai mắt, vươn người ra mở cửa xe cho cô: “Lại đây!”

“Anh mệt lắm hả?” Hàn Đình Đình ngồi xuống quan tâm hỏi: “Tài xế đâu rồi?”

“Nhà anh ta có chút việc, anh cho anh ta về rồi.” Tần Tống lại nhắm mắt, thong thả thở ra một hơi, vuốt tay Đình Đình rồi kéo lại gần, đưa lên ấn vào giữa hai hàng lông mày của mình.

Hàn Đình Đình vùng vẫy một hồi, Tần Tống liền mở mắt nhìn “bánh bao nhỏ quê mùa” dò xét. Đình Đình cảm thấy rất kỳ lạ, không biết nên diễn đạt thế nào, đôi môi mấp máy lúng búng vài tiếng, rồi đành ấm ức đưa tay ra chủ động mát-xa cho anh.

Thêm Bình Luận