Tần Tống cũng tự biết kiềm chế, cất giọng lạnh lùng, ánh mắt quét qua một lượt, đám người ai cũng run sợ.
“A Tống!” Giữa đám trưởng bối đang trầm mặc, Trương Phác Ngọc lên tiếng, bà lạnh nhạt khuyên răn: “Con nói chuyện với chú hai kiểu gì thế! Để bố biết chuyện rồi lại trách con không biết trên dưới đấy!”
Tần Tống cười khẽ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đám người đó không một ai dám có ý kiến khác. Nhiều năm trở lại đây, Tần Tống một mình tung hoành bên ngoài, cùng với Ngũ thiếu lập nên thương hiệu Lương Thị lừng danh đang phát triển mạnh mẽ, chẳng mảy may có ý muốn tiếp quản Tần Thị. Người nhà họ Tần ai nấy đều khấp khởi mừng thầm, cho rằng sau thời Tần Uẩn thì phong thủy đổi dời, nhất định sẽ lựa chọn người kế nghiệp mới. Bây giờ thấy Tần Tống quyết liệt như thế, trong lòng mọi người thầm than không ổn rồi: Tần Tống là cháu đích tôn của nhà họ Tần, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, thế lực bên ngoại của Trương Phác Ngọc lại hùng hậu, huống hồ Tần Tống tung hoành ở bên ngoài bao nhiêu năm nay đã nổi danh trên thương trường. Lần này quả thực khó nhằn đây!
Hai bên nhất thời giằng co tại chỗ. Hàn Đình Đình phá vỡ sự trầm mặc, nhẹ nhàng kéo tay Tần Tống: “A Tống, chúng ta vào trong thăm bố trước đi!”
Tần Tống “Ừm” một tiếng, đưa cô và Trương Phác Ngọc đi về phía phòng bệnh của Tần Uẩn.
***
Trước phòng bệnh, Trương Phác Ngọc đã lệnh cho hai tài xế riêng và quản gia tâm phúc của nhà họ Tần trông chừng, không để bất kỳ người lạ nào lại gần, vừa nãy đám người nhà họ Tần vì bị chặn bên ngoài cửa nên mới gây chuyện với Trương Phác Ngọc.
Vừa bước vào cửa, những giọt nước mắt cố kiềm chế suốt buổi tối hôm nay của Trương Phác Ngọc được dịp tuôn trào xối xả.
“Mẹ…” Tần Tống chạy lại đỡ mẹ, lập tức bị bà vặn tai.
“Khốn khϊếp!” Trương Phác Ngọc vừa khóc vừa mắng anh: “Tiểu tử thối! Đều là do con chọc giận bố! Mẹ ghét con!”
Tần Tống chẳng nói chẳng rằng, để mặc cho mẹ vặn tai đến mức sắp lìa cả ra.
“Mẹ, đừng như vậy mà…” Hàn Đình Đình nhẹ nhàng kéo tay Trương Phác Ngọc: “A Tống cũng đã buồn lắm rồi, mẹ buông tay ra đi ạ!”
Trương Phác Ngọc nghe vậy liền thả tay ra, rồi bưng mặt khóc rưng rức.
Sắc mặt Tần Tống cũng rất tệ, anh nhăn nhó không biết nên nói gì vào lúc này. So với vẻ bình tĩnh mạnh mẽ khi đối diện với đám người bên ngoài hồi nãy, anh bây giờ hoàn toàn bất lực.
Đúng lúc này bác sĩ từ trong bước ra, Tần Tống ra hiệu cho Hàn Đình Đình chăm sóc Trương Phác Ngọc, anh với bác sĩ đi vào phòng khách nhỏ kế bên nói chuyện. Phòng ngủ phía trong lúc này bỗng vọng đến âm thanh trầm thấp của Tần Uẩn: “Tiểu Ngọc!”
“Em đây!” Trương Phác Ngọc mềm giọng đáp lại, lau khô nước mắt đẩy cửa bước vào.
Hàn Đình Đình theo sau mẹ chồng, thấy Tần Uẩn nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch đang yếu ớt nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Trương Phác Ngọc vẫn hết mực ôn hòa.
“Đình Đình cũng đến rồi đấy à?” Ông mỉm cười với cô. Hàn Đình Đình run rẩy gọi một tiếng: “Bố!”
“Ừm, ngoan!” Tần Uẩn khẽ gật đầu với cô.
“Anh thấy thế nào rồi?” Trương Phác Ngọc ngồi xuống bên cạnh Tần Uẩn, đưa tay vuốt ve gò má ông: “Cười một cái xem nào!”
Tần Uẩn nắm chặt ngón tay bà, dịu dàng mỉm cười với bà.
Trương Phác Ngọc nhẹ giọng trách móc: “Anh làm em sợ chết đi được!”
“Anh biết! Anh xin lỗi…” Tần Uẩn ráng vươn tay vuốt ve gò má vợ mình.
Hai người họ thì thầm chuyện trò, yên bình mà ngọt ngào vô cùng. Hàn Đình Đình bỗng cảm thấy cay sống mũi, hốc mắt bất chợt nóng lên, cô vội vã ngoảnh mặt sang chỗ khác, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
***
Ánh đèn vàng trong phòng tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp như mùa xuân, bên ngoài lại là màn đêm tối đen lạnh lẽo của hiện thực, Hàn Đình Đình cẩn thận đóng cửa phòng, nghe văng vẳng tiếng nói vọng ra từ phòng khách. Cô qua đó thì thấy bác sĩ đã đi rồi, chỉ còn lại Tần Tống đang đứng bên cửa sổ. Trong căn phòng tối, ánh đèn đường bên ngoài xuyên qua đám lá rọi từng vệt lốm đốm lên khuôn mặt Tần Tống, anh đứng nghiêng người, đầu cúi xuống, hoàn toàn chìm đắm trong cô đơn.
“Tần Tống!” Hàn Đình Đình cẩn thận bước qua, đứng bên cạnh Tần Tống, khẽ hỏi: “Bác sĩ nói sao rồi?”
Tần Tống không hề động đậy, một lúc sau mới ảo não đáp lời: “Bác sĩ nói không sao.”
Hàn Đình Đình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt… Bố đã tỉnh rồi, anh sang đó thăm bố đi!”
Lần này Tần Tống hoàn toàn chìm trong im lặng.
“A Tống, anh đừng như vậy mà!” Hàn Đình Đình bước đến kéo tay Tần Tống, hành động này đối với hai người bọn họ bây giờ đã trở nên hết sức bình thường: “Anh với bố cãi nhau là anh không đúng, nhưng bệnh của bố không phải do lỗi của anh. Đúng thực là anh phải xin lỗi, nhưng xin lỗi là vì anh đối đầu bố chứ không phải vì bệnh tình của bố!”
Tần Tống chậm rãi ngẩng đầu, trong từng vệt sáng khi tỏ khi mờ xuyên qua đám lá chiếu vào cửa sổ, đôi mắt anh mịt mù như một cậu bé ngây ngô, thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ: “Thật vậy sao?”
Hàn Đình Đình gật đầu: “Đương nhiên rồi!” Cô hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nghiêm túc lên tiếng.
Trong mắt Tần Tống ánh lên đôi chút giày vò, sau cùng mới “Ừm” một tiếng, quay người đi về phía buồng ngủ chính trong phòng bệnh.
***
Đêm đó hai cha con Tần Tống trò chuyện rất lâu. Khi đường chân trời dần rạng, Hàn Đình Đình từ trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng động mới mở mắt ra nhìn, thấy Tần Tống đang nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
“Ưm… A Tống, mấy giờ rồi?” Cô mơ mơ hồ hồ ngồi dậy.
“Năm giờ kém mười lăm. Cô ngủ tiếp đi!” Tần Tống xoa đầu “bánh bao nhỏ quê mùa”, ngồi vào ghế sô-pha bên giường, tuy mệt mỏi nhưng có vẻ nhẹ nhõm thở ra một hơi.
***
Phòng bệnh của Tần Uẩn là phòng đặc biệt, ngoài phòng ngủ chính còn có một phòng ngủ phụ và một phòng nghỉ. Trương Phác Ngọc ngủ trên tràng kỷ trong phòng nghỉ, nhường phòng ngủ phụ cho con trai và con dâu, chỉ có điều, chiếc giường này hai người nằm thì hơi chật chội, Tần Tống nằm co quắp trên chiếc ghế sô-pha đơn, nhường giường lại cho Hàn Đình Đình.
Hàn Đình Đình khẽ vỗ nhẹ lên mặt mình cho tỉnh táo lại đôi chút, sau đó xuống giường kéo Tần Tống: “Anh lên giường ngủ đi, để tôi ngủ trên ghế sô-pha cho!”
Hàn Đình Đình lúc này tóc tai rối bù, gương mặt ngái ngủ hồng hào, hai tay ra sức kéo anh như đang nhổ củ cải, Tần Tống bật cười, thuận theo lực kéo của cô ngồi dậy nhưng lại ấn cô về giường, rồi ngồi xuống bên cạnh Hàn Đình Đình, nháy mắt đầy mê hoặc với cô: “Vậy chi bằng.. chúng ta ngủ chung đi?”
Tần Tống chỉ muốn trêu “bánh bao nhỏ quê mùa”, ai dè Hàn Đình Đình thoáng lưỡng lự đôi chút rồi khẽ gật đầu: “Ừm, được!”
Vẻ mệt mỏi đuối sức ẩn giữa đôi chân mày của Tần Tống khiến Đình Đình đau lòng không nói nên lời, không muốn nhường qua nhường lại với Tần Tống thêm nữa, Đình Đình tự an ủi bản thân: Bạn bè tốt thì phải đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau, không nên phân biệt giới tính…
Thấy “bánh bao nhỏ quê mùa” đồng ý thật, Tần Tống phì cười rồi tỉnh bơ nằm xuống, chen chúc với Đình Đình trong một tấm chăn. Anh chống tay nghiêng đầu nhìn cô khẽ cười, cố tình dùng ánh mắt và vẻ mặt chẳng lấy gì làm tốt đẹp trêu chọc “bánh bao nhỏ quê mùa” .
Xem ra nha đầu này rõ ràng là có chút căng thẳng và lạ lẫm, thậm chí còn từ từ nằm dịch đến bên mép giường, giống như con rùa rụt rụt cổ vào trong cái mai của mình, rồi nhắm chặt hai mắt lại.
Tần Tống khoái chí, lấy tay chọc chọc vào “bánh bao nhỏ quê mùa”, khiến Đình Đình vùi hẳn khuôn mặt cứng ngắc của mình vào trong chăn. Chiếc giường vốn đã rất chật, Hàn Đình Đình còn bị anh quấy rối cứ xoay vòng vòng, xem chút thì ngã xuống đất, chỉ kịp “Á” lên một tiếng, cuống quýt tóm lấy cánh tay Tần Tống. Thấy khác thường, Tần Tống cũng nhanh tay nhanh mắt, khéo léo kéo cô trở lại giường, thoáng chốc cả người Đình Đình được bọc trong chăn đã nằm gọn trong lòng Tần Tống.
***
Đêm khuya, nhịp đập rõ ràng phát ra từ hai trái tim cứ nối tiếp nhau không ngừng.